Thứ Hai, 26 tháng 4, 2021

GƯƠNG SÁNG

Đang lui cui bón phân mấy chậu hoa hồng, tiếng lao xao ngoài cổng khiến thầy Lân sửa lại kính lão, ngẩng đầu nhìn. Bốn cô cậu trung niên vừa bước xuống chiếc xe hơi sang trọng màu kem, đồng loạt bước nhanh vào sân:

- Chúng em kính chào thầy. Thầy còn nhớ tụi em không ?
Thầy Lân bối rối với những người khách bất ngờ, dù biết học trò mình nhưng không nhớ khối lớp nào, làm sao nhớ tên các em. Bỗng thầy nhìn cô gái xinh xắn, đôi mắt tròn vo qua tròng kính cận thị:
- Dung "lớp trưởng" đó hử ? Đây là...
- Ôi ! Thầy vẫn còn minh mẫn, đẹp lão quá thầy ơi !
Thầy Lân mỉm cười:
- Mời các em vào nhà.
Thầy vội rửa tay, thay bộ áo quần đang mặc, pha bình trà...
Dung chạy vào đỡ khay trên tay thầy, miệng liếng thoắng:
- Mấy "thằng" kia ngồi đó mà nhìn hả ?
Thầy Lân nhìn những học trò của mình đã trên dưới năm mươi, lứa tuổi đã qua thời "nhi lập". Thầy Lân nghiêm giọng "mắng yêu" Dung:
- Anh chị đang là "rường cột" của nước nhà, là bố mẹ của thế hệ tương lai, sao chị Dung cứ gọi bằng ... thằng ?
Dung bướng bỉnh vỗ vai Tú, người ngồi bên cạnh:
- Chỉ có thầy là "tấm gương sáng" để chúng em noi theo, nên mấy "thằng" này ngày nay mới làm ông nọ bà kia đó thầy !
Thầy Lân bỗng cảm thấy lòng mình buồn vui lẫn lộn. Thầy nhìn những khuôn mặt sáng trưng, đĩnh đạc của những người học trò cũ, thong thả buông lời:
- Các em mới là "tấm gương sáng" của thầy, thầy đã nhìn vào những khuôn mặt thơ ngây, đôi mắt sáng tin cậy của các em để soi rọi lại tư cách làm thầy của mình, để từ đó chấn chỉnh tác phong sư phạm. Xã hội tôn vinh người thầy bằng những lời hoa mỹ, tổ chức lễ lạc, lấy gương người xưa để thầy cô cố gắng noi theo, nhưng "tấm gương" trong sáng đi vào tâm thức loài người nói chung và môi trường sư phạm nói riêng chính là các em, những người học trò yêu quý này đây !
Bỗng Dung òa lên khóc ôm chầm lấy thầy Lân, các bạn cô đồng loạt đứng lên, đôi mắt rướm lệ, đến sau lưng thầy.
Ngoài kia những đóa hồng nhung tươi thắm đang khoe sắc lung linh trong nắng...
Có lẽ thầy Lân vừa mới bón phân chăng ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...