Ông Bình lẩm bẩm:”- Văn dĩ tải đạo”. Phải
chiến đấu với lũ bợm. Theo bước chân của Quixada, nhà quý tộc nghèo
ở miền Aragon và Castile, giao chiến với những cối xay gió. Trong mắt Quixada:
đó là bọn người khổng lồ xấu xa. (Don Quijote de la Mancha là tiểu thuyết của
nhà văn Tây Ban Nha Miguel de Cervantes Saavedra 1547-1616)
Phải thức tỉnh những tâm hồn mê muội. Phải truyền tải thông điệp ngời ngời lòng
tin yêu, vị tha. Phải hướng về chân-thiện-mỹ. Chân là nền tảng, là tiên đề
để thực hiện thiện và mỹ. Mỗi một tác phẩm văn chương, phải là một tác phẩm hướng
thiện.
Ông Bình lơ mơ, chìm trong mộng mị. Ông vác cây đàn cũ rích, ông ngỡ là Thanh
Long đao chu du khắp bốn phương trời để cứu khốn phò nguy, diệt trừ yêu
quái, thiết lập trật tự và công lý.
Ngày kia, ông đến vương quốc Vẹt. Từ Vẹt Đại đế đến Vẹt cu-li, hành động, ngôn
ngữ, âm điệu, tiết tấu giống nhau đến kỳ lạ. Ông nhìn một đám xanh lè, nghiêng
ngả hò reo, phấn khích trên thân phận, nỗi đau thương của những sinh linh, trôi
dạt qua bao thác ghềnh khốn khổ.
Ông nhảy vào, khua Thanh Long đao. Gió
rít lồng lộng bốn phương. Cả bầy Vẹt nhìn ông cười ngạo nghễ, há chiếc mỏ cong,
đưa những chiếc lưỡi đỏ ngòm như ngậm máu, hát vang bài ca: “Căm thù và chiến
thắng”. Trong thinh không, ông nghe có tiếng rên rỉ của bao oan hồn bất đắc kỳ
tử khắc khoải, làm lay động thảm cỏ đầy sương mai, bừng sáng khung tơ óng ánh của
bầy nhện, đưa những chiếc chân quều quào, như lưỡi hái của tử thần…
Ông Bình bừng tỉnh. Ông phải đổi tên như
chàng Quixada thành Quixote de la Mancha (nhà hiệp sĩ Don Quixote xứ Mancha):
Bình “Why Not”. Để đúng mốt của một hiệp sĩ lang thang phải có một người tình
xinh đẹp. Ông nghĩ đến người phụ nữ mà ông thầm yêu và đặt cho cô ta cái
tên “Công Nương Tula".
Ông Bình “Why Not” nhìn đâu
cũng thấy tệ hại. Người hiệp sĩ kiêu hùng, cảm thấy cô đơn. Ông không còn thiện
cảm với bầy quạ, như khi chúng trọc đầu bắc cầu Ô Thước. Chúng đã biến chất,
đưa mắt thèm thuồng nhìn xác thân cong queo, đói khát đang hớp hớp chút không
khí cuối đời. Chúng ê a những lời nguyện cầu huỷ diệt…
Ông tung Thanh Long đao lên trời, ánh chớp
như sấm sét, như sao sa. Bầy quạ tan tác, những chiếc lông đen chao liệng dưới
bầu trời âm u, cắm vào mặt đất thành những lá cờ của lũ cướp biển vùng
Caribbean.
Đêm đã dần
tan, bầu trời xanh màu biển. Ông Bình nhớ đến Rodion Romanovich Raskolnikov,
chàng sinh viên trường luật ở Petecbua. Nhân vật chính trong tác phẩm “Tội ác
và hình phạt” của nhà văn Nga Fyodor Mikhailovich Dostoevsky.
“Hàng ngày chứng kiến nơi xóm trọ toàn dân nghèo với bao cảnh đời lầm than,
cùng quẫn, lại bị tiêm nhiễm bởi triết lý người hùng khi mơ tưởng một ngày sẽ
được như Napoléon Bonaparte. Raskolnikov tự coi mình là phi thường, khép
kín lòng mình, bơi mải miết trong suy tư đơn độc, nung nấu những căm uất về
tình trạng bất công, phi nghĩa của xã hội và tìm kiếm lối thoát bằng sức lực của
cá nhân mình.
Những lý do đó đã khiến chàng quyết định đến nhà mụ cầm đồ Alyona Ivanovna giàu
nứt đố đổ vách, lạnh lùng lấy búa bổ vỡ đầu mụ và cướp tiền bạc, châu báu. Sau
khi mở được két tiền, quay ra chàng gặp ngay em gái mụ cầm đồ, Elizabet. Vì quá
hốt hoảng Raskolnikov vung búa đập chết luôn ả. Trốn khỏi căn nhà mụ cầm đồ,
chàng giấu kín gói đồ cướp được dưới một tảng đá và không dám tiêu một đồng mặc
dù không còn một xu dính túi. Sau vụ giết người khủng khiếp đó, dù chưa bị phát
hiện, lương tâm của Raskolnikov vẫn bị dày vò triền miên. Chàng như người mất hồn
tâm thần hoảng loạn, đêm nằm mê sảng vật vã, ngày đi lang thang vơ vẩn.
……..
Raskolnikov vẫn triền miên trong nỗi ân hận dày vò vì đã giết người cướp của.
Tâm trí chàng luôn căng thẳng, vừa vì sự lẩn tránh tội lỗi, vừa vì những dằn vặt
ám ảnh khiến toàn thân chàng nhiều lúc rã rời, đầu óc muốn nổ tung. Trong một lần
tự đối thoại với chính mình, chàng đã liên tục tự hỏi "ta là con sâu con bọ
run rẩy hay ta có quyền lực?", và khi hiểu ra phần nào chàng đã thốt lên
"ta đã giết không phải một con người, ta đã giết một nguyên lý". Với
chàng lúc này hình phạt ghê gớm nhất không phải là tù đày mà là nỗi nhức nhối
dai dẳng vì đã giết chết nhân phẩm của mình và cắt đứt quan hệ với những người
thân thiết.”
Ông Bình Why Not hoang tưởng về một nền hoà bình, công chính. Ông mơ nhân tâm
không còn ly tán, người trao người lòng chân thành, bác ái. Công nương Tula xót
xa nhìn ông ngày càng héo hon như dây leo ký sinh, cố vươn lên cao trên thân cổ
thụ đã dừng mạch sống.
Ông đang lội ngược dòng. Ông len lỏi qua bao ghềnh thác cheo leo, rong rêu trơn
tuột xô dạt ông vào bờ khe, mỏm đá nhọn vắt lên trời. “Chân lý bên
này rặng núi Pyrenees là sai lầm ở phía bên kia”(Pascal). Các nền
văn hóa khác nhau, tạo ra những ứng xử và giá trị khác nhau.
Ông
không thể hành động như Raskolnikov. Ông có lý tưởng của riêng ông.
………
Ông mơ màng nghĩ về người tình Tula kiều diễm. Ông cùng nàng song
kiếm hợp bích, hành hiệp giang hồ.
Một ngày kia, ông nhìn thấy bầy kền kền bay rợp trời. Chúng có bộ lông sặc
sỡ, sống bầy đàn. Nhưng khi kiếm ăn, chúng chỉ đi một mình. Ông thu nạp bầy kền
kền. Chúng phủ phục dưới chân ông, đưa những chiếc đầu đỏ và nghiêng mắt háo hức
nghe lời phủ dụ. Công nương Tula vạch kế hoạch tấn công và tiêu diệt những loài
sát hại đồng loại: Bọ cạp, sư tử, bọ ngựa, cá sấu, rắn hổ mang, cua cái…
Kền kền chỉ thích ăn những xác động vật vừa mới chết. Chúng không giết những động
vật còn sống để ăn. Điều này trái với bản năng muôn đời của chúng. Chúng chỉ muốn
dọn sạch những uế tạp của cuộc đời.
Ông Bình Why Not diễn thuyết: Muốn tồn tại phải huỷ diệt, cứu cánh biện minh
cho phương tiện. Không có tàn sát sẽ không có xác chết. Cả bầy kền kền bị lôi
cuốn bởi viễn cảnh thế gian sẽ ngập tràn tử thi, mùi tử khí khiến chúng hân
hoan, sẽ được thụ hưởng man rợ. Chúng cúi rạp đầu tung hô: Vạn tuế, vang dậy cả
khu rừng tan hoang, chỉ còn trơ trụi những cành lá khẳng khiu.
Nàng Tula mơ màng nhìn ánh trăng lưỡi liềm mờ dần sau đám mây đen kịt. Từ
phương đông, tia nắng đầu ngày bừng lên chói lọi, ông Bình phấn khích hét vang
lời hịch. Bầy kền kền tung cánh bay về đồng bằng, khi chúng ngộ ra loài ăn thịt
đồng loại chính là lũ bợm người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét