Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2024

CHUYỆN CÓ THẬT


Tôi bị thằng cốt đột xăm trổ đầy mình đánh võng tông vô xe, tôi loạng choạng ngã lăn quay, vừa lồm cồm ngồi dậy bị ngay cú đá dập mũi gãy bốn cái răng. Thằng cốt đột lên xe rú ga ầm ỉ vút đi, bỏ lại sau lưng lời nói chẳng lịch sự gì:”Lão già dịch!”.
Tôi lượm bốn cái răng, kéo chiếc xe đạp quẹo vành vào công an phường trình báo. Anh công an trực ban niềm nở kéo ghế mời tôi ngồi, tôi xòe tay bỏ bốn chiếc răng lên bàn, anh vội vàng lấy bông băng và lọ thuốc sát trùng màu vàng chăm sóc cho tôi. Giọng tôi ngọng nghịu không rõ lời vì xì hơi nhưng anh chịu khó chăm chú nghe tôi trình bày. Mặt anh đỏ dần lên giận dữ theo diễn biến sự vụ, anh vỗ vỗ vai tôi an ủi rồi điện thoại cho ai đó. Chưa đầy năm phút, hình như tôi nói hơi quá, chỉ ba phút thôi, thêm bốn anh công an trang bị đầy đủ súng đạn, khiên, nón sắt chờ lịnh.
Anh trực ban xếp cẩn thận bốn chiếc răng theo thứ tự trên bàn, sau khi tôi nhe hàm. Anh chụp hình đủ các kiểu, trong biên bản có ghi:”Yêu cầu bệnh viện răng hàm mặt trung ương bằng mọi cách lắp vào chỗ cũ bốn chiếc răng bị gãy đúng nguyên trạng, mọi chi phí sẽ do nhà nước chi trả”.
Anh quát lên với bốn anh công an nãy giờ đứng nghiêm không nhúc nhích, lần đầu tiên tôi thấy người đại diện công quyền giận dữ trước mặt thằng dân đen như tôi, anh yêu cầu trang bị cho tôi quân trang và vũ khí đầy đủ. Chà, tôi phải hãnh diện và nói thêm về cái bao da màu nâu láng bóng với khẩu súng ngời ngời ánh thép, kèm theo những viên đạn sáng chói màu đồng. Tôi khênh khạng nhìn vào gương trông oai vệ làm sao! Chẳng khác mấy với những chàng cowboy miền viễn Tây hoang dã nước Mỹ, chỉ trừ lúc tôi quên mình đã mất bốn chiếc răng...
Anh ân cần đưa tôi lên xe công vụ, hú còi inh ỏi chạy tốc hành đến bệnh viện. Nhìn mấy thằng ranh con chạy xe ẩu tả, tôi định móc súng nhưng xe chạy nhanh quá, nên thôi.
Từ bác sĩ đến các cô y tá niềm nở xăng xái khiêng tôi xuống băng ca, ông giám đốc bệnh viện giậm chân liên hồi tức tối khi nghe tôi kể chuyện thằng ôn dịch. Ông giao cho phòng X-quang soi rọi kỹ lưỡng bốn chiếc răng, chỉ định bác sĩ thẩm mỹ đã nhiều năm tu nghiệp ở Âu Châu, kèm theo hai bác sĩ chỉnh hình giàu kinh nghiệm thực hiện ca ghép răng cho tôi.
Đang nằm lơ mơ vì thuốc gây mê, tôi nghe trên TV thông báo nhà nước cho trang bị khẩn cấp vũ khí phòng thân cho các cụ tuổi từ 60 trở lên để đề phòng khi bị con cái ngược đãi bỏ rơi vì đã đến hồi vô tích sự hoặc anh em tranh giành gia tài gây mất đoàn kết trong gia tộc hay ra đường gặp mấy thằng trời ơi đất hỡi chạy ẩu lạng lách, bắt chó, bắt gà và đặc biệt được quyền khử tại chỗ tham quan ô lại.
Kể từ ngày tôi được trang bị vũ khí phòng thân, ra đường tôi không sợ bất cứ thằng nào, lũ bắt gà trộm chó, cướp giật, đâm thuê chém mướn vội vàng chuyển sang nghề khác, những thằng cốt đột tỏ ra tử tế và lịch sự thấy rõ, công an không thèm nhờ đám đầu trâu mặt ngựa trợ giúp trong việc trị an, nhân dân yên vui và xã hội an bình.
Nguyễn Châu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...