Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2024

NÀNG LILITH CỦA TÔI


Những giờ phép cuối tuần là thời gian thần tiên đối với chúng tôi. Những SVSQ Hải, Lục, Không quân bên các bông hồng xinh đẹp của thành phố biển Nha Trang, tay trong tay dập dìu trên đường Độc Lập với cafe 108, Billard Thu - Quang Trung, chợ Đầm, Hòn Chồng, cầu Xóm Bóng... đã tạo bức tranh sống động, dễ thương cho thành phố biển và đậm nét hào hoa của những chàng trai tuổi đôi mươi vừa giã từ bút nghiên lên đường nhập ngũ.
Những anh chàng nhút nhát như tôi chỉ biết song hành cùng đồng đội, ngắm nghía phố phường, để quên đi những ngày gian khổ huấn nhục ở quân trường.
Quán cơm Thọ Lộc có hai cô bé tuổi độ trăng tròn rất xinh và đều cận thị, tôi không phân biệt được ai chị ai em, hình ảnh ấy đã đưa tôi vào mộng mị.
Tôi theo chân Quân, anh chàng cùng khóa SVSQ/HQ Nha Trang cố dành lại ít nhiều từ đồng lương của mình để ăn cơm trưa vào mỗi Chủ nhật ở nơi ấy.
Quân để ý cô thường hay ngồi casier nhưng khi cô chị hay em xuất hiện đồng thời, Quân và tôi đâm ra ngớ ngẩn.
Những lá thư tình Quân gởi đi không có dấu hiệu hồi âm và riêng tôi lòng cũng thấp thỏm mong chờ...
Một lần vào tối thứ bảy được phép ngoại trú, chúng tôi tấp vào quán cafe Diễm, ánh đèn blacklight hắt tia tím mờ mờ nổi bật bộ tiểu lễ trắng giữa không gian huyền ảo, ngoại trừ khuôn mặt đen đúa bởi nắng gió Nha Trang.
Chị em Diễm thật đẹp, cả hai cùng mái tóc demi-garcon thời hippi bùng nổ, cùng chơi bạch phiến. Những điếu thuốc Kool se đầu đưa tôi vào ảo giác mơ màng, khuôn mặt Diễm lung linh khiến tôi liên tưởng đến nữ thần Lilith trong Trong sách "Sáng Thế Ký" (King James Version).
Tôi biết Diễm cũng có cảm tình với tôi, những điệu slow đã cho tôi có cơ hội được thưởng thức, mê mẫn bởi hương tóc và thân hình gợi cảm của nàng. Kiều - em Diễm có vẻ còn ngây thơ và e ấp khi ngồi đối diện với Quân. Chuyển qua điệu tango, Diễm vẫn chưa muốn rời tôi. Ôm nàng vào lòng Diễm ngước nhìn, đôi mắt như có lân tinh và khe khẻ hát: "L’amour, c’est pour rien"
(Bài hát của Enrico Macias thịnh hành vào những năm 60s).
Đêm đã khuya, đường Duy Tân (nay Trần Phú) vắng thưa người, tôi và Quân đưa chị em Diễm về. Nhà nàng ở gần phi trường, chỉ có mẹ và hai chị em nàng trong căn nhà nhỏ nép dưới hàng cây cao rậm lá. Khi về nhà Diễm khác hẳn, ân cần chu đáo chăm sóc mẹ tận tình và tính cách rắn rỏi quyết đoán của nàng khác hẳn Diễm những lần dịu dàng bên tôi khi dancing hay bát phố.
Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi và tỏ tình bằng hành động âu yếm không thể giấu giếm và chối cãi được trước mặt mẹ nàng, tôi lại đâm ra ngại ngùng bởi tính nhút nhát cố hữu của mình.
Mẹ nàng cười:
- Tính em nó xưa nay vẫn vậy, "có thương thì bảo rằng thương, không thương cũng nói một đường cho xong"!
Nghĩ đến những ngày sắp tới, đời lính phiêu bạt và sinh mệnh đã giao cho đất trời định đoạt, tôi đâm ra ngại ngùng với tình yêu chân thành của Diễm khiến mẹ nàng không vui vì thái độ của tôi. Tôi như chàng Adam ngu ngốc, có khi nào quan niệm sống của Diễm lại giống Lilith? "Thời khai thiên lập địa, Chúa dùng đất sét để tạo ra Adam và một người nữ khác là Lilith. Họ là hai thực thể ngang hàng, độc lập, Lilith không được tạo ra từ xương sườn của Adam như Eve nên nàng không phải lệ thuộc vào chàng. Chính vì vậy, Lilith có thể tự do phát triển nhân cách mà không bị ràng buộc...". (*)
Có phải tôi đã thụ động, khờ khạo trong tình yêu và cuộc sống?
Ngày ra trường, giã từ Diễm và Nha Trang. Tôi được thuyên chuyển về miền Tây, vùng sông rạch hiền hòa nhưng sóng ngầm lũ dữ. Tôi được chỉ định làm trưởng toán Tango của Giang đoàn. Những khi hành quân xuôi ngược trên sông Cửa Lớn hay sông rạch U Minh, tôi đã thoát chết nhiều lần nhờ kinh nghiệm quý báu của những người thủy thủ dạn dày chiến trận của tôi.
Những dề lục bình trôi ngược con nước lớn, ánh đèn hàng đáy bên kia sông... những cạm bẫy ngầm đã đưa bao chiến hữu của tôi chìm vào lòng sông đục ngầu phù sa hay những con rạch ngoằn ngoèo giữa rừng tràm, đước.
Quân cũng tân đáo về Duyên đoàn 41 ở đảo Paulo Obi (Hòn Khoai - Giáng Hương).
Gần hai năm lăn lộn khắp vùng sông nước Năm Căn tôi xin thuyên chuyển về Nha Trang. Trong lần hành quân sau cùng trước khi về đơn vị mới, đoàn tàu của tôi bị tấn công ở Đầm Dơi trước khi ra cửa Gành Hào, tôi may mắn thoát chết.
Trên chuyến caribou từ phi trường Năm Căn về Sàigon, nhìn qua khung cửa kính ngã ba Tam Giang của dòng sông Cửa Lớn hiện ra rõ nét dưới kia khiến lòng tôi bùi ngùi nhớ đến hình ảnh bi thương của các đồng đội đã ngã xuống nơi này. Dòng sông lạ kỳ đổ ra hai cửa biển: Cửa Bồ Đề và cửa Ông Trang nên khi thủy triều lên cùng đổ vào và điểm bình lưu tại Năm Căn. Nhớ những lần ghé chợ Hàm Rồng cùng những thủy thủ già trẻ của tôi nhậu say quắt cần câu sau những lần hành quân, nhưng may mắn còn đem thấm thân cha mẹ sinh thành về bến an toàn. Ngày xưa thời thuộc Pháp, những lò than đước nổi tiếng một thời theo ghe thương hồ lên tận Saigon và vì chỉ có năm lò than của ông Tây Robert nên địa danh này được gọi Năm Căn? Nghe ông ba Trí ngồi tỉ tê kể chuyện, nghề của ông chỉ... nhìn khói của lò than, mỗi tháng ông kiếm được cả cây vàng. Dọc theo sông Cửa Lớn vô số hàng đáy nên tôm khô, cua, cá ngon và rẽ nhất nước. Đèn hàng đáy cũng là tầm ngắm trực xa của B40, 41 vào các chiến đỉnh, tàu bè xuôi ngược trên sông.
Sau những ngày nghỉ phép, tôi trình diện Căn cứ Hải quân Nha Trang. Cùng với bao nhiêu háo hức đợi chờ, tôi tìm đến nhà Diễm ở Phước Hải, nhà nàng cũng gần đơn vị mới của tôi.
Hình như mẹ Diễm không mặn mà với tôi ngày trở lại, bà mời tôi vào phòng khách có treo bức chân dung thật đẹp của Kiều nhưng không có ảnh Diễm. Bà có vẻ thoáng vui trong ánh mắt khi biết tôi được chuyển về Nha Trang. Căn nhà vẫn nép dưới hàng cây râm mát, ngoài cổng màu hoa tigon hồng rực rỡ dưới ánh nắng ban mai. Lá thư từ Diễm tôi đã nhận hơn hai tháng trước, tôi thuộc từng con chữ vẫn đang nằm trong túi áo. Quán cafe Diễm đã sang tay cho người khác, nàng được nhận vào làm việc cho Cơ quan Phát triển Quốc tế của Hoa Kỳ (United States Agency for International Development, viết tắt: USAID) là một đơn vị thuộc chính phủ điều hành viện trợ dân sự của Mỹ cho nước ngoài tại Nha Trang.
Mẹ Diễm nghĩ rằng tôi không biết về thông tin của nàng và bà không nói gì, tôi xin phép ra về nhưng cảm thấy nỗi buồn dâng lên trong lòng khó tả.
Từ cổng căn cứ tôi nhìn về hướng đảo Cô Tiên, bức tượng người lính trắng mờ mờ, dáng núi như cô gái nằm trải dài mái tóc buông lơi ra tận bờ biển.
Anh trên cao ngàn năm thao diễn nghỉ
Em âm thầm xõa tóc đợi nghìn thu
Sóng nối tiếp lao xao dạt vào bờ, những con tàu màu xám neo ngoài xa trông cô đơn như nỗi lòng người lính biển.
Tiếng xe máy đột ngột dừng lại ngoài cổng, Diễm xuất hiện bất ngờ khiến tôi đâm ra lúng túng. Người thủy thủ trực đưa tay chào tôi và kèm theo nụ cười.
Diễm ôm choàng lấy tôi và lạ lùng làm sao nàng khóc! Giọt nước mắt trong veo như tắm gội và nâng tâm hồn tôi lên chín cõi mây trời. Gió biển làm rối tung mái tóc nàng, phảng phất mùi hương con gái.
Tôi chở nàng dọc theo đường Duy Tân về cảng cầu Đá (Chụt), nhìn vào khung trời cũ: Trung tâm Huấn luyện Hải quân Nha Trang nơi tôi đã được thụ huấn, lòng dâng lên niềm tự hào lẫn gợi nhớ những kỷ niệm êm đềm.
Đêm ấy, nàng ở lại bên tôi. Nhớ nhung và dạn dày sương gió đã đẩy lùi con thỏ nhút nhát trong tôi, tình yêu và cuồng nhiệt đã đưa chúng tôi về thời nguyên thủy. Tôi ôm ghì nàng trong vòng tay khiến nàng ngộp thở và sự háo hức khiến tôi cũng muốn hụt hơi.
Nhưng nàng bất ngờ vì tôi lại là chàng Adam ngu ngốc, tôi âu yếm hôn và mặc quần áo lại cho nàng, nàng bật khóc...
Tôi đi dọc theo bờ cát ven biển, chính tôi cũng không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi lẩm nhẩm bài hát:
Nha Trang ngày về
Mình tôi trên bãi khuya
Tôi đi vào thương nhớ
Tôi đi tìm cơn gió
Tôi xây lại mộng mơ năm nào
Bờ biển sâu
Hai đứa tôi gần nhau" (Nha Trang ngày về - Phạm Duy)
Nhưng tôi vẫn đang có Diễm kia mà. Nàng nghĩ gì về tôi? Tôi vẫn sung mãn của người đàn ông hừng hực lửa như nàng đã chứng kiến. Tôi giật mình, có khi nào nàng sẽ hành động như Lilith?
"Lilith được xem là một người phụ nữ mạnh mẽ, nàng trở nên thông minh hoạt bát và nhận thức được thế giới nhiều hơn cả Adam.
Một ngày nọ, Lilith đề nghị được ân ái với Adam, rằng nếu Adam cho phép nàng "nằm lên trên" chàng thì nàng cũng sẽ cho phép Adam làm lại điều tương tự. Tuy nhiên, Adam đã từ chối.
Adam chỉ thể hiện thiên tính làm chủ của nam giới, anh ta muốn được "nằm trên" nhưng không muốn hạ mình mà lại bắt Lilith phải nhượng bộ. Nổi giận trước thái độ của Adam, Lilith buột miệng phỉ báng tên thật của Chúa (יהוה theo tiếng Hebrew, phiên âm Latin là YHWH - đọc là "Yahweh" hay "Jehovah" có nghĩa là "I am who I am"), sau đó Lilith bỏ đi.
Khi sự việc đến tai Chúa, ngài rất tức giận và quyết định đuổi Lilith khỏi vườn Địa Đàng. Đây cũng là vụ ly hôn đầu tiên vì... mâu thuẫn vợ chồng trong chuyện gối chăn, cũng là câu chuyện đầu tiên về nữ quyền và bình đẳng giới trong thời cổ đại...". (*)
(còn nữa)
Nguyễn Châu
(*) "Sáng Thế Ký" thuộc phiên bản KJV (King James Version)
Ảnh: Núi Cô Tiên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...