Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2024

ĐÔI MẮT


Chiều thật buồn. Tôi lang thang, bước chân vô định dẫn đến nhà nàng. Ngày còn chung trường trung học tôi mê nàng vì đôi mắt ấy, lúc nào cũng buồn buồn và mơ màng như sương khói. Ông nội nói: “Thương phu trích lệ”.
Tôi biết nàng thân thiện nhưng không hề yêu tôi. Mái tóc dài buông lơi, dáng thanh mảnh trong chiếc áo len đỏ, tay ủ trong tà áo trắng bay mỗi lần tan trường… Si tình khiến tôi thi hỏng, rớt tú tài tôi vào quân đội.
Về phép thăm nàng. Café Thạch Thảo ảm đạm trong mưa phùn heo hắt, nàng nhìn tôi mỉm cười:
- Cu con rắn rỏi hơn rồi đó! Cũng bớt cù lần…
Giọt mưa rơi vào tim tôi lạnh ngắt, dù đã cố tạo dáng dấp phong trần nhưng không che đậy được “con thỏ đế” cố hữu trong tôi. Nàng bỏ viên đường, khuấy lăn tròn dưới đáy cốc rồi đẩy ly café đen ngòm về phía tôi:
- Bày đặt, uống sữa tươi cho rồi.
Tôi đã nhiều lần xông pha trận mạc, không hề ngại ngùng đạn nổ bom rơi, thế mà nàng xem tôi chả có ki-lô gì, nàng hành xử như chị tôi vậy. Tôi đâm ra tự ái lẫn dỗi hờn, bỏ nàng ở lại một mình. Mưa ngoài trời nặng hạt, tiếng rì rào trên mái tole thánh thót một điệu nhạc buồn.
Tôi lầm lũi đi trong mưa, từng cơn gió lạnh lùng từ sông Hàn dội vào lòng thành phố. Đường Bạch Đằng ẩm ướt loang loáng nước, bên kia An Hải mờ mịt thấp thoáng bóng con đò ngang trong hoàng hôn tím sẩm. Ngày mai tôi đi rồi…
Anh Hân, bạn anh tôi đã cưới nàng khi tôi còn sấp ngữa với núi đồi và rừng sâu cùng súng đạn. Mười năm chồng vợ, nàng không con. Anh Hân không chết nhưng đã bỏ nàng đi theo người đàn bà khác. Tôi tàn phế trở về với một cánh tay trái bỏ lại chiến trường. Nàng đón tôi đến thăm trong căn nhà cũ, giàn hoa thiên lý, thì thầm:
- Đừng lo, Mai Hiên chăm sóc cho Cu con!
Mặc cảm kéo tôi ra khỏi nhà nàng, Mai Hiên nhanh tay khóa cổng, ôm vai tôi kéo nhẹ vào lòng, mùi hương từ mái tóc nàng vương vấn mãi trong tôi.
- Thỏ đế đã thành tinh, hãy kiêu hùng. Biết bao bạn bè đã không về nữa, Cu con đã góp một phần xương máu nhưng cũng còn may mắn hơn những người khác… Cu con không thiểu năng trí tuệ, phải không?
……
Tôi chở nàng trên chiếc xe đạp thồ, một tay bóp đứt phanh đưa Mai Hiên xuống ruộng rau muống. Tôi lóp ngóp kéo xe lên bờ cùng nàng lấm lem bùn đất. Chợ trời đường Ông Ích Khiêm được trưng bày những sản phẩm “tự có” trong nhà, tôi cùng Mai Hiên góp vốn làm ăn: Cây đàn, chiếc máy may, bộ sa-lông, cái kéo, radio, quạt máy… Tôi vui lây với sự ngộ nhận, mẹ tôi lo ngại:
- Thật sự là vợ chồng sao không về nhà. Con đi ở rể à?
Từ chuyện kể lại lời ông nội cho Mai Hiên nghe, nàng đã bị “tự kỷ ám thị” rồi chăng? Hay nàng sợ lấy tôi, tôi sẽ chết? Mẹ nàng cũng thấy lạ kỳ về chuyện sinh hoạt của chúng tôi, tối về giường ai nấy ngủ. Có đêm tôi đánh bạo mò sang phòng nàng nhưng khi đến cửa nhìn Mai Hiên say sưa trong giấc ngủ, con thỏ trong tôi lại kéo giật ngược. Cứ vậy, cho đến khi giã từ nàng rồi cùng cha mẹ tôi đi kinh tế mới.
……..
Chiều xuống, trời Pleiku mây đùn về, sương giăng kín Biển Hồ, mặt nước xanh trong màu lục gợn sóng lăn tăn. Ngàn thông vi vu trong gió, bó lá tranh khô trên vai cứa nhẹ vào vai tôi ướt đẫm mồ hôi theo bước chân rệu rã về căn nhà trống hoang chưa thưng đủ vách trên mảnh đất khô cằn. Cha buông cây rựa khoanh tay nhìn tôi với ánh mắt như nuốt ngược cảm xúc vào lòng:
- Mai Hiên đã lên đây tìm con, đang ở sau hè…
Tim tôi nhói đau, với tấm thân tàn phế tôi làm gì được cho em. Tôi đã cố lê đến chân núi đầy sơn lam chướng khí mịt mù nhưng chưa thấy con đường sáng.
Giao vườn nộp ruộng lìa quê
Ra đi như thể trời thuê đi đày
Thân không dung nổi đất này
Lan man chi chuyện khói mây phương trời
(Cuốc đất mà chơi – Phạm Ngọc Lư)
Mai Hiên lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt nàng rực sáng nét cương nghị, hình như những u uẩn đau buồn đã tạo cho nàng sự rắn rỏi trong cuộc sống.
- Em hiểu Cu con, sự ưu thời mẫn thế của anh nếu bó tròn trong than van, trách móc chỉ làm nhụt chí khí đàn ông. Đời mình có vạn con đường sống, hãy nghe lời em quay về thành phố… Trên bước đường thực hiện lý tưởng không có dấu chân của kẻ bạt nhược. Em xin lỗi Cu… con!
Lần đầu tiên tôi nghe Mai Hiên xưng em, lòng tôi dâng lên niềm chan chứa yêu thương. Lễ cưới đơn sơ của chúng tôi diễn ra trong căn nhà tranh bên cánh rừng vừa mới khai hoang, xa xa từng đụn khói ở những gốc cây già bị đốt cháy nham nhở phất phơ trong gió, cha mẹ tôi với nụ cười đôn hậu và rạng rỡ hạnh phúc trong ngày có cô dâu mới.
Tôi đưa cha mẹ tôi rời bỏ khu kinh tế mới. Căn nhà dưới giàn hoa thiên lý của nàng nép mình bên con đường ngập cát vàng dẫn xuống bãi biển Thanh Khê, mẹ Mai Hiên đã mất. Ý nghĩ theo bạn đi đãi vàng bị Mai Hiên gạt phắt, nàng hướng tôi đi học nghề làm bình ắc-quy. Thập niên 80 tình trạng điện lưới giành ưu tiên cho sản xuất công nghiệp đang dần được phục hồi, không đủ cung cấp chiếu sáng cho thành thị nói gì đến nông thôn. Những mẻ chì màu bạc đổ vào khuôn sáng lấp lánh mang theo về tiền bạc lẫn nụ cười tươi rói của Mai Hiên.
Con gái đầu lòng – Hồng Nhiên ra đời bụ bẩm, khuôn mặt giống bà nội như tạc. Gia đình tôi “phất” lên trông thấy, tôi say mê với nghề, quên ăn bỏ ngủ.
Khi Hồng Nhiên vừa chập chững biết đi, sức khỏe của Mai Hiên có điều gì đó không ổn. Da mặt em dần nám đen kèm theo thân thể rã rời và đêm về ho khúc khắc. Tôi đưa em vào Saigon khám bệnh, lời chẩn đoán của bác sĩ bên tai tôi mơ hồ mà như chết điếng: “Mai Hiên đã bị nhiễm độc chì và nhiễm trùng máu!”.
Tôi như rơi từ chín tầng mây, cơn đau buốt tận tâm can xoáy tròn trong tâm não, tôi muốn gào lên như sói giữa đêm trăng, mong cho tôi trở về ngày tháng cũ, tôi đưa em vào đại ngàn sống cùng muôn thú có khi được bình an.
Đêm cuối, tôi ôm thân thể em còn da bọc xương vào lòng, đôi mắt em bừng sáng nhìn tôi, không còn nét buồn buồn sương khói ngày xưa, như thầm trao lại cho tôi nghị lực sống.
Tôi đang sống. Hồng Nhiên vừa tròn ba tuổi.
Nguyễn Châu
(Trích tập truyện Dòng Sông Trơ Đáy)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...