Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2024

TIẾNG VỌNG CÔ THÔN


Trưa hè nóng ran, tôi đang ngồi làm ná bắn chim bỗng nghe tiếng khóc của con Bựa:
- Anh Núi ơi anh Núi ơi...
Cha nó cầm roi nhịp nhịp đi theo sau, nhìn thấy tôi ông cười cười:
- Tao cho mầy qua ở với thằng Núi luôn đó.
Con Bựa bảy tuổi học lớp hai thua tôi năm lớp, nghĩa là tôi đã hơn mười hai tuổi.
Nói xong ông kẹp roi vào nách, vấn điếu thuốc lá đưa lên miệng xoay xoay, châm lửa nhả ra làn khói lơ lửng tròn vo rồi thủng thẳng đi về.
Con Bựa đưa tay quẹt nước mắt, nhìn mặt nó lem luốc như mặt mèo tôi thấy vừa tức cười vừa thương nó.
Mẹ chẳng may mất sớm khi nó được bốn tuổi, nhà nó cách nhà tôi hàng tre. Những tổ chim dồng dộc trên ngọn tre đu đưa theo làn gió trưa hè vọng tiếng chim chíp của chim non. Con Bựa thích lắm, tôi cũng thích nhưng đành chịu.
Ở nhà nó tên Bựa nhưng đi học nó là Hồng Nhi, chúng tôi thương nhau như anh em ruột rà. Chú Bốn - cha nó, ngày xưa là học trò của ông nội tôi. Nó mất mẹ tôi lại mất cha từ ngày còn bé nên đồng cảnh tương lân.
Mẹ tôi dạy học ở trường làng, mẹ rất nghiêm đến tôi cũng sợ. Một hôm Nhi không thuộc bài bị mẹ bắt đứng úp mặt vào tường, đi học về tôi ghé trường chờ mẹ. Nó thấy tôi bỗng khóc òa, lại khóc to như bò rống khiến tôi vừa thấy tội nghiệp vừa tức cười.
Thấy tôi đạp xe đi nhưng không xin mẹ tha cho nó như mọi lần chắc nó tức lắm nên cả buổi chiều hôm đó không thấy mặt nó đâu. Không hề nghe: "Anh Núi ơi, anh Núi à..." khiến tôi đâm nhớ nó.
Nồi cơm sôi vừa cạn, tôi quày quả chạy sang, nó đang ngồi lột vỏ mấy củ sắn, thấy tôi nhưng giả bộ ngó lơ, tôi cũng tức mình quay lưng ra ngõ, nó lại khóc ré lên:"Anh Núi ơi, anh Núi ơi..."
Xong trường huyện tôi ra thành phố trọ học, cuối tuần mới đạp xe về, Nhi cũng đã lên lớp Năm. Ngoài mong nhớ mẹ, tôi cũng nhớ con Bựa. Đường làng quanh co bóng tre râm mát, tôi say sưa ngắm cánh đồng xanh rì màu lúa, lòng phơi phới niềm vui. Tiếng chim chèo bẽo đánh nhau với lũ quạ trọc đầu trên ngọn đa cao gợi nhớ mùa Ngâu với chuyện tình Ngưu Lang - Chức Nữ, không hiểu sao tôi lại liên tưởng như tôi với Hồng Nhi, mặc dù mỗi cuối tuần hai đứa lại gặp nhau.
Tôi về, Nhi quanh quẩn bên tôi, gọi "Anh Núi ơi, anh Núi à..." suốt ngày. Tôi dặn em đừng gọi "Anh Núi" nữa mà gọi anh Phương, hãy để dành tên cúng cơm cho cha mẹ gọi, tôi và Nhi ngoéo tay nhau.
Càng lớn Hồng Nhi càng lém, khi giận hờn mắt liếc sắc như dao. Tối nào mẹ tôi cũng bảo Hồng Nhi đem sách vở qua học bài tại nhà tôi, em học rất tiến bộ cuối năm được phần thưởng toàn trường.
Hè năm đó mẹ đưa tôi về thăm quê nội, xa em chỉ mới mấy ngày mà tôi nghe vi vu trong gió giọng Hồng Nhi gọi với theo:"Anh Núi ơi, anh Núi à...".
Thời gian qua đi, dòng đời bao biến động, giữa năm 1964 làng tôi không còn yên bình, mẹ dọn nhà ra Đà Nẵng ở trại tạm cư bên An Hải, gia đình Nhi trụ lại trong quê.
Không bao lâu sau nghe tin cha Nhi thoát ly theo quân Giải phóng, tôi mất tin Nhi từ đó.
Đêm đêm nơi phố thị tôi vẫn nghe tiếng ùng oàng... Nhìn về Bà Nà Núi Chúa xa xa, ánh lửa bập bùng trên lưng chừng núi như đuốc ma trơi. Mẹ tôi chép miệng thở dài nhớ về ngôi trường làng bên dòng sông Bình Long sớm chiều vang tiếng ê a của lũ trẻ ngày nào khiến tôi càng nhớ Hồng Nhi quay quắt.
Dòng sông Hàn nước trong xanh mùa hạ, tôi trốn mẹ đạp xe về quê. Con đường nhựa loang lổ dấu đạn bom, cống Cửu Duật bị mìn phá sập, nhìn về xóm làng tôi xa xa cỏ hoang ngút đầu thay màu xanh lá mạ, dâng lên trong tôi nỗi sợ hãi bởi cảnh hoang liêu cô tịch rợn người nhưng vẫn nghe đâu đây tiếng Hồng Nhi vọng về trong gió:"Anh Núi ơi! Anh Núi à..."
Nguyễn Châu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...