-
Ông
có bao giờ gặp cảnh này chưa?
Hắn là thằng lãng tử, thằng phá của. Cha hắn đã từng đay nghiến. Chưa hề
trả nợ ơn nghĩa sinh thành, sách đèn dang dở, bị động viên vào lính, rồi đi biền
biệt.
Có khi:” Chiến trường đi chẳng
tiếc đời xanh/ Áo bào thay chiếu anh về đất…”(Tây Tiến – Quang Dũng)
Thằng Trung tử trận trên đèo Hải Vân, chỉ vì một viên đạn bắn sẻ “tắc
cù”. Trung đã vào trường bộ binh Thủ Đức, sau khi thi hỏng tú tài.
Cả
trung đội chỉ mình Trung chết, viên đạn lẻ loi tìm người, xuyên qua vầng trán
rộng rám nắng, mồ hôi đang đẩm ướt mái tóc xanh non.
Nghe tin dữ, với 24 giờ phép hắn băng rừng, bám theo chiếc xe GMC về hậu
cứ. Đến nhà, em Trung chỉ còn là di ảnh. Khói hương quyện theo làn gió phả mùi
trầm u uất, nước mắt hắn ứa ra hoà lẫn mồ hôi. Hắn khóc như mưa.
Ngày ấy, mẹ hắn đã ngất đi, tưởng chết.
……..
Hơn nửa năm, từ ngày thôi tiếng súng. Mẹ hắn trông ngóng thằng con trai
lưu linh lạc địa. Từ quê nhà nghe tin hắn bị tù, nhốt trong rừng U Minh, Năm
Căn xa tít. Nghe nói hắn bị sốt rét ác tính, chết cong queo trong rừng đước
xanh um, không có đất chôn.
Ngày ấy, mẹ hắn đã ngất đi, lại tưởng chết.
……..
Hắn
đang ngồi chằm lại chiếc nôi tre “gia bảo”. Chiếc nôi từ ngày mẹ sinh thằng
Trung - em út. Hắn ngẩn ngơ, không thể nào tin khi nghe mẹ mất. Mới chiều hôm
qua, trước khi đưa vợ ra Đà Nẵng chờ sinh đứa con thứ, mẹ còn dấm dúi mấy chục
bạc vào tay hắn. Thế mà…
Hắn cắm cổ đạp chúi mũi chúi lái. Chiếc xe đạp không phanh, không ba-ga
trơ khất. Cơn mưa đầu mùa đường bùn đất trơn tuột, đưa cả xe và hắn xuống
ruộng.
Cha hắn như mất hồn, ngồi nhìn khung cảnh
trống trước trống sau. Những cây tre già nâng mái tole cũ rích, tựa vào tường
gạch đổ nát nham nhở của căn nhà ngói bề thế ngày nào còn sót lại, sau những
trận bom tan nát cả làng quê.
Những khuôn mặt đôn hậu của bà con, chòm xóm không dấu được vẻ thảng
thốt, khiến lòng hắn càng tê điếng, bùi ngùi.
Rồi hắn
khóc, khóc nức khóc nở. Ruột hắn quặn đau, hắn ôm ghì lấy mẹ. Từ khi lên trung
học, hắn chưa hề ôm mẹ hay được mẹ ôm. Hắn như ngây dại ngữi mùi bồ kết trên
mái tóc mẹ, hắn chợt nhận ra đôi cánh tay gầy, da mẹ nhăn nheo, đôi chân mẹ còn
bám đất nhão nhoẹt ngoài vườn.
Mẹ nằm đó như ngủ. Mẹ trúng gió, mẹ chết.
“Con cài bông hoa trắng
Dành cho mẹ đoá hồng
Mẹ nhớ cài lên ngực
Ngoại chờ bên kia sông”
(BS Đỗ Hồng Ngọc – Đỗ Nghê)