Vĩnh Long – Vùng đất không núi đồi, địa hình lòng chảo, đất đai màu mỡ, những
con sông và kênh rạch ngang dọc tạo giao thông thuận lợi, hun đúc linh khí đất
trời.
Năm 1698 Lễ Thành Hầu vào kinh lược, toàn bộ đất mới phương Nam mang tên
Gia Định phủ, đến đời chúa Nguyễn Phúc Chu đặt Vĩnh Long là thủ phủ của Châu
Định Viễn (1714) bao gồm Bến Tre, Trà Vinh thuộc Dinh Long Hồ. Đến năm Đinh Sửu
(1757) chuyễn đến xứ Tầm Bào, xây dựng Thành Long Hồ, nay là Thành phố Vĩnh
Long. Dinh Long Hồ dân cư đông đúc, giao thương phát đạt trở thành trung tâm
quan trọng thời bấy giờ ở phương Nam.
Vĩnh Long từng là chiến trường ác liệt suốt mười năm giữa nghĩa quân Tây
Sơn với quân chúa Nguyễn (1776-1787). Tại sông Mang Thít (Vĩnh Long) Nguyễn Huệ
đã đánh tan quân Xiêm La trong trận Rạch Gầm – Xoài Mút do Nguyễn Ánh cầu viện.
Sau đó Vĩnh Long được đổi thành Trấn Vĩnh Thanh. Từ năm 1806 (Gia Long)
được gọi là tỉnh Vĩnh Long cho đến ngày nay.
***
Tôi cầm
trên tay “Tuyễn tập thơ văn TRANG NHÀ ĐẤT
VĨNH”, quyển sách thứ hai của trang nhà: tongphuochiep-vinhlong.com, do các cựu học sinh trường Trung học
Tống Phước Hiệp sáng tác, gởi trọn nỗi niềm về trường xưa, thầy cũ thông qua
Hội đồng biên soạn: Phong Tâm – Lê Thân Hồng Khanh – Phạm Thị Trí và nhà báo
Lương Minh thực hiện.
“Tình cờ rất đỗi tình cờ
Dáng em thiếu phụ ai ngờ tương tư”
(Rất đỗi tình cờ -
Phạm Tương Như)
Ngôi
trường Tống Phước Hiệp đã nỗi danh từ xa xưa, khi còn mang tên Elémentaire Superieur , bên hông tiểu
chủng viện Xuân Bích, đối diện Thánh Thất Cao Đài Vĩnh Long trên đường Nguyễn
Thái Học. Đến năm 1949, trường được mang tên Collège de Vinhlong (Trường Cao Tiểu Vĩnh Long), rồi Trung học
Nguyễn Thông (1954). Đến năm 1961 trường Trung Học Nguyễn Thông chính thức mang
tên vị công thần nhà Nguyễn: Tống Phước
Hiệp.
Biết
bao người ly hương, nhớ về ngày cũ, nơi xưa:
Em về chợ nổi Phong Điền
Mong vơi đi những ưu phiền tháng năm
……
Lục bình theo nước lênh đênh
Cuối chiều tắc ráng mông mênh giữa dòng”
(Em về chợ nổi
Phong Điền – Loan Anh)
Ngoài
kia trời đã sang mùa, những ngày cuối năm Đinh Dậu nghe lòng bâng khuâng, nhớ
nhung gì đâu không tên, không họ. Ký ức tuổi thơ chợt ùa về, Cầu Ngang, Trà cú,
Vũng Liêm, Long Hồ, Tiểu Cần, Mang Thít,
Cầu Kè, Trà Ôn, cà phê Đan Thanh, rạp hát Vũ Đông … Chỉ chừng ấy thôi, khiến
bao tấm lòng xao xuyến.
Những
thế hệ học trò trường Tống Phước Hiệp có người đã qua thời “lục thập nhi nhỉ thuận”, nhưng tâm hồn
như vẫn tuổi đôi mươi. Tình thầy trò, tình đồng môn vương vấn, thuỷ chung mãi khôn nguôi:
TÌNH GIÀ
Rồi một ngày chúng ta sẽ già đi
Tóc không còn đen da không còn mịn nữa
Dẫu thời gian hằn lên từng bậc cửa
Nhưng chắc chắn một điều em vẫn ở bên anh
Chỉ mong anh đừng để lại một mình
Em lặng lẽ bên cuộc đời cô độc
Dù chỉ là niềm vui trong thoáng chốc
Vẫn mong rằng ta yên giấc bên nhau
Mất một người… người còn lại rất đau
Ai có thể yêu anh hơn em nữa?
Trái tim yêu chưa bao giờ tắt lửa
Nó chỉ chờ để cháy bùng lên
Tuổi già mà lúc nhớ nhớ quên quên
Có những thứ chẳng bao giờ nhớ hết
Nhưng sẽ có một điều… Cho dù là cái chết
Chẳng thể làm em quên được bóng hình anh
(Tình già – Hồng
Yến)
“Tuyễn
tập thơ văn TRANG NHÀ ĐẤT VĨNH” đã giúp tôi hiểu sâu hơn về nghề đất nung: Gốm
đen, “thì ra gốm cũng có linh hồn như
người, cũng do Tứ Đại hợp lại mà thành, chỉ những ai thật lòng với nó thì mới
mong chạm được trái tim của nó mà thôi…”(Xứ gốm đen – Hoạ sĩ Lâm Chiêu
Đồng).
Đọc đến
gần trang cuối cùng, tôi giật mình vì lý giải của thiền sinh Thích Đạo Tâm:”Nếu bạn muốn uống được chung trà của thiền
sư Triệu Châu hãy lắng tâm thức xuống, bạn mới thưởng thức được hương vị của
trà. Nghĩa là trong tất cả mọi lúc mọi nơi, bất cứ ở đâu, tâm bạn rỗng rang
không phân biệt mà nhà thiền gọi là vô tâm, thì bạn đã uống được trà Triệu Châu
rồi đó.
…..
Ở Việt Nam đời Lý, Thiền sư Viễn Chiếu
(999-1090), khi trả lời một vị thiện tri thức đến tham vấn đạo lý, ngài nói
rằng:”Tiễn anh đi ngàn dặm, cười trao một
ấm trà” Ấm trà mà ngài Viên Chiếu trao cho người lữ khách hôm qua cũng như
bây giờ là ấm trà vô niệm, vô ưu, cho nên dù có đi đến bất cứ phương trời nào
cũng không hề bị lầm lạc. (Ấm trà thiền – Phổ Tâm)
Khép
lai trang sách lòng còn bịn rịn. Mùa xuân đã về, gợi từ cơn gió thoang thoảng
mùi hoàng lan trước ngõ. Tôi chỉ là độc giả yêu văn nghệ, kính chúc “TRANG NHÀ
ĐẤT VĨNH”- tongphuochiep-vinhlong.com:”Tiễn
anh đi ngàn dặm, cười trao một ấm trà”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét