Tiếng chuông chùa Viễn Giác sáng nay nghe thanh âm thật lạ, tiếng ngân
như nghẹn nửa chừng. Mặt trời chưa nhô lên khỏi rừng bạch đàn, chỉ ửng sáng
những chòm mây vàng nhạt lững lờ bay trong biến đổi diệu kỳ, le lói tia nắng rực
rỡ xuyên qua tàn lá của bình minh.
Thầy Hương chờ hồi chuông đổ dồn như mọi lần, nhưng lặng lẽ thinh không,
cây lá trong vườn không lay động, đàn cò trắng như tan vào trong mây, vỗ cánh
hướng vể nơi xa tít…
Tất cả
như ngưng đọng trong thời khắc lạ lùng.
Tiếng
còi xe cứu thương bỗng khuấy động không gian tỉnh lặng, Thầy Hương chợt nhớ về những
người bạn rất cũ, dĩ vãng vàng son của một thời trai trẻ, những kỷ niệm gắn chặt
vào nhau khó thể xa lìa. Vậy mà càng già càng khó tính hay giận trách, thậm chí
ganh tị trong lối sống lẫn phong cách của nhau. Hay từng sở thích, chiêm nghiệm
cuộc đời và quan niệm sống của mỗi người nay đã đổi thay?
Nhưng
tình văn nghệ lại khác, tình thiêng
liêng không biên giới, không tuổi tác, “kiến
kỳ thanh bất kiến kỳ hình” nhưng đã thành tri kỷ.
Tư duy
vị kỷ không biết tự lúc nào, đã bào mòn lòng nhân ái, dững dưng như cỏ cây chỉ
cẩn chút nước chút phân, để bảo tồn sự sống. Ý nghĩ đầu tiên trong sinh hoạt
đời thường: “Ta nhận được gì?” đã ngự trị, ăn sâu vào tâm thức, khi từng hành động
vang lên như chuông ngân của chùa Viễn Giác, mang danh nghĩa phúc lợi cho
người.
Thầy
Hương nhìn đám lục bình trôi dật dờ trên dòng kênh trước ngõ, váng nước ánh lên
băng hoại của môi trường sống. Những chiếc lá không còn xanh, màu vàng loang lổ
nâu đen dội ngược về hướng mặt trời van xin niềm vui sống. Không lẽ chuyện ngày
xưa “quýt Giang Nam, Giang Bắc” là
đây?
Lòng
người đã đổi thay chăng? Có còn giữ lại khí tiết hay buông xuôi theo dòng nước
như đám lục bình kia? Sự e dè nghi kỵ hoá thành phản trắc, vô ơn. Nhân tâm đã
ly tán trong lòng những người bạn cũ? Hay chính Thầy đã không còn là mình?
Những chiếc
bong bóng từ đáy kênh trồi dần lên mặt nước, vỡ ra mang theo mùi hôi thối. Đàn
cá di cư dần ra cửa sông, dòng nước lợ đã khiến những chiếc vây, vi mềm mại
thành dao nhọn hầu chống chọi với phong ba. Bỗng một chiều chúng không còn nhận
ra mình đã từng tung tăng trong giòng sông trong vắt ngày nào.
Thầy
Hương cảm thấy thương xót những người bạn rất cũ, Thầy cảm thấu nỗi lòng của
đám lục bình lềnh bềnh trên dòng kênh đục ngầu dơ bẩn kia và những con cá đã thích
nghi với môi trường không ra mặn, ngọt.
Sự đố
kỵ, ý thức hệ và cực đoan phải chăng đã tách rời những người bạn rất cũ của
Thầy? Tính dân tộc và tình yêu tổ quốc chỉ còn là khái niệm xa hoa, mơ hồ.
Những khái niệm “nhục quốc thể”, “công xúc tu sĩ”(Indecent Exposure) đã
không còn tồn tại trong ý thức của những người cầm cân nẩy mực.
Nguồn
gốc Nho giáo đã phai mờ trong chính gia đình Thầy hay Thầy không thể chống chọi
được ảnh hưởng của sự suy đồi trong môi trường đang sống?
Sách
Đại học viết:” Muốn trị quốc tốt phải
chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình. Người trong gia đình, gia tộc mình mà
không giáo dục được thì sao có thể giáo dục được người khác… Một nhà thực hiện
nhân ái có thể dấy lên cả nước một phong trào nhân ái. Một nhà thực hiện khiêm
nhường có thể dấy lên cả nước một phong tục khiêm nhường. Còn nếu một người
tham lam tàn bạo, tất dấy lên cả nước phạm thượng, làm loạn…”
Vậy mà những
suy tư của Thầy như giọt nước mát trong vắt nhưng đã tan loãng theo dòng nước đen ngòm.
Thầy Hương
mong những dòng sông quê hương không còn nhiễm mặn, con kênh hôi thối kia đã xanh
lên màu nước yên bình. Khi triều lên, đàn cá tung tăng bơi về tận nguồn suối ngọt.
Ngoài kia,
tíêng pháo đì đùng của nhà ai đang sum vầy trong đêm giao thừa rộn rã. Có phải Thầy
đang mơ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét