Phan Khôi kể chuyện " Tình già...
Hai mươi năm sau hai mái đầu xanh..."
- Cùng lắm chỉ bốn mươi chứ mấy !
Ta bảy mươi mà con tim vẫn vậy
Háo hức mong chờ như thuở mới hai mươi !
- Lão già ơi còn máu chảy trong người
Còn thổn thức là đam mê cháy bỏng
Lão cứ như chưa bao giờ được sống
Lão cứ yêu nếu rung động vì yêu...
Ta hom hem như cành khô nắng hạn
Răng đã rụng rồi móm mém cùng ai ?
- Lão già ơi thân trâu ngựa một thời
Phần còn lại lão dành cho lão với
Lão hãy hồn nhiên như hồi trẻ dại
Hãy nhìn mặt trời để bóng ngã sau lưng
Tai đã nặng, mắt mờ mây trắng đục
Ta cô đơn đối diện với lòng ta...
- Lão già ơi phúc lão mấy mươi đời
Nên tai điếc để không nghe dối trá
Mắt lão mờ để không còn xa lạ
Dáng yêu kiều một thuở trong tim...
NC
15/01/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét