Vụ nổ bể chứa khí biogas, cháy lan chái bếp khiến hai Thiện bị đui. Sau thời gian nằm bệnh viện, đứa con gái duy nhất của anh muốn bỏ học làm nghề. Nghề gì với con bé tuổi mới mười bốn? Nghe câu hỏi đã rụng rời, thói thường gặp hoàn cảnh bi đát con gái đẹp dễ hư, dễ sa ngã nhưng Hồng Nhung được bà con xóm nghèo đùm bọc. Thiện đui giậm chân tủi thân oán trách ông trời. Cửu trùng còn xa vời vợi huống gì gặp được ông thượng đế. Thời buổi gì ông trời chỉ sai thiên lôi đánh kẻ hiền lương. Mới đây thôi bà tư Mành còn kể chuyện cho con nít nghe trong đêm Trung Thu:
- Xóm
Bắc Giang bên kia sông có thằng con bất hiếu được cha mẹ tảo tần nuôi cho khôn
lớn, đã hổn láo không phụ giúp lại quay ra tróc nả tiền bạc của cha mẹ để ăn
chơi, bị ông trời sai thiên lôi đánh chết đứng như trời trồng, cháy đen thui.
Lũ trẻ sợ quá, co rúm người. Tiếng đì đùng, chớp lóe
báo hiệu trận mưa giông, mây kéo từ đâu về đen nghịt bầu trời. Hồng Nhung không
tin lời bà tư Mành kể, sự bất công hiển hiện rành rành đã giáng xuống gia đình
cô, cha cô bị mù không phải do tầm sét đánh bậy mà vì mưu sinh trong cuộc sống
an bài.
Ánh nắng mặt trời lấp lánh sau vòm lá như những con mắt
chiếu rọi vào tâm tưởng đang cô đơn trống rỗng của cô. Tai nạn của gia đình cô lại là cơ may cho lão xã trưởng
Nghè. Theo nhân tướng học, khuôn mặt như quả trứng phình ra hai bên
má như mặt chuột của lão thể hiện tính tham lam, tự mãn, hách dịch. Người lâu
nay ngấp nghé tơ tưởng đến bóng dáng yêu kiều của mẹ cô. Quan phụ mẫu phải
biết lo đến cái ăn cái mặc, hạnh phúc của bá tánh, "Dân dĩ thực vi
thiên" (Dân lấy ăn làm trời), dân đói thì nước suy vi. Từ ngày cha cô gặp
nạn, không thấy mặt mốc nào đại diện chính quyền đến ủy lạo thăm hỏi.
Bà tư
Mành cho chục trứng và dề mỡ cá thiều, chép miệng:
- Dầu
cá bổ mắt, rán ra mỡ để dành cho cha mi ăn cơm. Mi đẹp người đừng nghe bọn đầu
trâu mặt ngựa xúi giục đi làm đĩ. Hồng Nhung ngạc nhiên nhìn bà, không hiểu bà
nói gì.
Xóm
Ninh Giang mấy hôm nay chộn rộn bất an, nghe đâu có lịnh trên điều dân công lên
mạn ngược xây hồ đắp đập. Cái rủi thành may, kiểu "Tái ông thất mã",
nhân tai di họa nhưng ông trời lại ban cho anh Thiện "thong manh" được
nhìn lờ mờ, không đến nỗi cha con cô cầm gậy dắt đi ăn mày.
Ngồi bên con mương nhìn chiếc lá theo giòng nước róc
rách trôi xuôi sau cơn mưa, lòng Hồng Nhung bỗng dịu đi, dòng đời đẩy đưa thân
phận cô về đâu trong cảnh đời nghiệt ngã này.
Hớp ngụm cafe rồi rít bi thuốc lào đầu tiên trong ngày
là cái thú vị ngất ngây của hai Thiện. Ngoài trời hơi sương còn bảng lảng lùa
vào khung cửa se se lạnh, anh kéo cao cổ áo. Nhìn khung trời xám mờ của đêm về
sáng, chợt tia phản quang từ đôi mắt của con mèo mướp dội ngược khiến anh chớp
mắt, ứa ra hai giọt nước lăn dài ánh lên màu bạc trên đôi gò má khắc khổ. Con
mèo cựa mình vào chân anh, hơi ấm lan dần, bất chợt anh nhớ chuyện "Linh
Miêu nhà bá hộ Sang" được ông nội kể từ thời thơ dại:
"Các cụ kể rằng: Làng Ninh Giang xưa kia do sông
Phù Lai bồi đắp, tên con sông mang hàm ý phù thịnh ngày sau cho con cháu đời đời,
dù Ninh Giang là làng "trẻ" được bồi đắp bởi phù sa, nhưng thế đất
"địa linh nhân kiệt" đã sản sinh bao anh hùng liệt nữ. Tổ tiên đã
khai mở dần về phương Nam nên làng ta ngày càng trù phú, hiếu hòa. Ngược lại,
làng Thọ Giang bị lũy tre già trên bờ đê sông Phù Lai ngăn trở, càng suy vi lụn
bại. Thói đời bần cùng sinh đạo tặc, lòng người cũng nghiêng ngả theo hướng tối
tăm, nhân tâm ly tán.
Nhà bá hộ Sang lại có điều kiện cho con cháu học thành
tài, trong nhà có nuôi bầy mèo không biết mấy con, nhưng một hôm mấy con mèo đẻ
cùng một lượt, lạ một điều đều tha nhau dâng lên chỗ bàn trà của ông bá hộ. Ông
cho là điềm lạ, các loài thú thường ăn lại nhau khi con lọt lòng. Ông gói
ghém phơi khô xem như bảo vật, người xưa cho rằng nhau mèo đem lại may mắn và
tài lộc cho gia chủ. Nhưng sau đó ít lâu, trước khi bá hộ Sang qua đời, ngoài
gia tài ông còn chia cho các bà vợ, mỗi bà một bọc gấm nhau mèo.
Đời sau con cháu đều thành đạt và giàu có cả.
Nhưng một hôm làng Ninh Giang náo động vì bị bọn
bịt mặt cướp của giết người tra khảo, gia sản không ai mất gì chỉ riêng nhà con
cháu ông bá hộ mất túi nhau mèo.
Sau đêm hôm ấy, mưa to gió lớn, nước từ thượng
nguồn đổ về xuôi gây ra lụt lớn khiến rìa làng Thọ Giang sụt lở, cả lũy tre già
bị cuốn trôi ra biển Đông thành bàu cạn bây giờ.
Từ đó, làng Ninh Giang cũng tiêu điều, trai
tráng tha phương cầu thực chỉ còn lại những người già yếu, ruộng nương dần
hoang hóa.
Vợ hai Thiện không chịu nỗi cảnh nghèo đã bỏ rơi cha
con anh, ôm cầm sang thuyền khác. Nghe nói chị ngấm lời đãi bôi của xã trưởng
Nghè xuống phố huyện mở cửa hàng tơ lụa, vốn chị đã đẹp người lại thêm phần điệu
đà lơi lả khiến bao quan chức si tình, có người đánh đổi cả sự nghiệp vì nhan sắc
của chị.
Hồng Nhung càng lớn càng xinh đẹp cũng đã bỏ rơi cha về
sống với mẹ.
Các cụ nhớ chuyện xưa cho rằng linh miêu nhà bá hộ
Sang đã hóa cáo ẩn vào thân xác mỹ miều của mẹ con chị. Rồi đây, truyền thống
văn hóa, đạo đức muôn đời của làng Ninh Giang sẽ điêu đứng nghiêng ngả vì sự dối
trá, ma mị lên ngôi.
Hai Thiện trầm ngâm nhớ về những ngày êm đềm xưa cũ
đâm ra chán đời, trong lòng anh hằn lên nỗi căm thù lũ linh miêu quái quỉ đã
gây ra cảnh chia lìa, khốn khổ đời anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét