Thứ Ba, 31 tháng 8, 2021

BÈO DẠT MÂY TRÔI

      Hùng "gấu" lừ đừ cộc cằn, to con vạm vỡ, đi lại hai tay khuỳnh khuỳnh, lưng khòm khòm như con gấu, cặp mắt lộ tròng trắng trợn trừng.

Chỉ riêng Diễm có uy với Hùng "gấu", sai gì làm nấy. Đi học về Hùng "gấu" gò lưng trên chiếc xe đạp giàn ngang không gac-đờ-bu, không phanh, chậm rãi theo sau đưa Diễm về tận nhà như "garde corps".
Vậy mà Diễm coi nó như thằng gù dị dạng Quasimodo trong tiểu thuyết "Nhà thờ Đức Bà Paris" của Victor Hugo, Diễm tránh né nhưng Hùng "gấu" vẫn lừ đừ đưa cặp mắt cú vọ quan sát từ xa.
Thậm chí có lần thầy Hai giám thị quở phạt Diễm vì đi học trễ, Hùng "gấu" đứng ngoài cửa sổ văn phòng gờm gờm nhìn thầy như sẵn sàng nhảy xổ vào...
Thi tú tài hỏng, đến tuổi bị động viên, cha nó chạy chọt cho làm lính "văn phòng" để khỏi đi tác chiến.
Nhìn tướng nó trong bộ treilli không ra làm sao. Tan trường, đã thấy nó ngồi trên chiếc xe SS67 ngoài cổng chờ Diễm.
Diễm kéo theo đám bạn gái đứng bao quanh thằng Hùng, phang một câu nghe rụng rời:
- Đúng lý ra, làm trai thời chiến phải hiên ngang ra sa trường, thỏa chí nam nhi. Ai đời tướng tá như ông lại làm lính... kiểng. Ông làm nhục cái tên "Hùng... gấu" quá đi!
Lần đầu tiên trong đời nó gục mặt xấu hổ trước bạn bè. Bà mẹ, ai đời đi dợt le với con gái mà khoe bộ dạng chẳng ra gì...
Sau đó không lâu, Hùng "gấu" xuất hiện với bộ đồ rằn ri "Thủy quân lục chiến", mũ bê-rê xanh lẫm liệt oai hùng. Hình như ai tên Hùng cũng có cái gì đó "khác người" thì phải?
Biết bao trai tráng đã xông vào hòn tên mũi đạn bảo vệ non sông, không lên đường cũng bị bắt phải lên đường. Cái thời nó thế! Biết bao người...
Vậy mà trong bộ chiến y oai hùng, nó cũng làm lính... cậu.
Bạn bè cùng lứa rơi rớt dần, đến ngày thi đại học chỉ còn mười mấy mống. Tú tài toàn, Diễm đỗ hạng ưu, được đi du học ở Nhật.
.....
Lịch sử sang trang, cha Hùng "gấu" chết trong tù, gia đình nó xuống dốc thê thảm hơn những người đồng cảnh ngộ. Nó đưa mẹ và hai em về quê nội miệt Gò Công, tỉnh Mỹ Tho (nay Tiền Giang)
Thời bỉ cực sau chiến tranh, sự đói nghèo khiến tướng võ biền cục mịch của Hùng thích nghi với ruộng vườn, cày sâu cuốc bẩm để tìm cái ăn.
Tiếng lòng của Hùng không có nghệ thuật đãi bôi, nó bàng bạc mông lung chỉ gieo vào thinh không những nỗi buồn khắc khoải, khác xa con gà rừng khoe mẽ, con công đực rùng mình xòe lông đuôi rực rỡ. Tiếng lòng của Hùng tự ngân, thổn thức, có lúc con tim nó bị bóp nghẹn vài giây khi nó nghĩ, nhớ về mái tóc buông lơi, tà áo trắng thướt tha bay bay theo cơn gió vô tình lướt qua của Diễm.
Cuộc sống đã đẩy đưa Hùng sang hoàn cảnh khác, chữ "gấu" đúng nghĩa đen trong xã hội mà từng cá nhân, gia đình bị phân biệt "chính, tà".
Với sức vóc và dáng đi như đười ươi, đôi mắt trắng dã nhưng cách hành xử tử tế đã khiến anh em bốc vác ở bến xe Mỹ Tho ngưỡng mộ, đồng lòng tôn Hùng làm "xếp".
Hùng "gấu" tìm về Saigon, căn nhà của gia đình Diễm đã sang tay người khác, khu vườn hoa xinh tươi ngày trước đã lụi tàn, thay vào đó những vồng khoai lang, rau dền, rau muống...
Giàn bông giấy trước cổng chỉ còn trơ gốc xù xì, lưa thưa vài ba đọt non vừa nhú, đang cố vươn mình.
Hùng "gấu" quày quả ra bến xe Chợ Lớn, tình cờ gặp Lân - bạn cùng lớp, đi "cải tạo" mới về rao bán mũ, lại là mũ tai bèo. Lân ôm vai Hùng "gấu" hỏi đủ thứ chuyện, Hùng định hỏi thăm Diễm nhưng nghĩ sao lại thôi.
Lân tặng Hùng chiếc mũ rộng vành may bằng vải dù, màu rằn ri khiến Hùng chợt nhớ cái thời làm lính... kiểng, dù cùng binh chủng nhưng Lân là lính tác chiến.
Lân thở dài:
- Dù kiểng hay thiệt, tao với mày cùng một lũ trời đày. Tao định tìm đường đi...
- Đi đâu ?
Câu hỏi ngô nghê của Hùng khiến Lân cụt hứng.
Giã từ bạn ra về, Hùng miên man nghĩ đến những lời của Lân...
Sau đó không lâu, Hùng vượt biên. Những ngày đầu được định cư ở Mỹ, người được nó nghĩ đến là Diễm...
.......
Cuối năm 1974 Diễm tốt nghiệp, về làm việc tại nhà máy dệt Vinatexco, Diễm được "lưu dung". Sau cải tạo "công thương nghiệp" nhà máy dệt bị quốc hữu hóa thành nhà máy dệt Thắng Lợi, Diễm cùng gia đình đi kinh tế mới...
Dù nữ nhi nhưng tính tình Diễm ngang ngạnh, ngay thẳng. Nàng lao vào cánh rừng bạt ngàn, cùng những người đồng cảnh ngộ phát hoang làm rẫy, những thân gỗ xanh tươi chỉ còn trơ lại gốc đen sì, cháy nham nhở.
Sau cơn mưa đầu mùa, cỏ cây vươn lên như tấm thảm xanh non trên nền đất đỏ, gieo vào lòng Diễm nghị lực sống mạnh mẽ. Nhưng gia đình nàng không thể thích nghi với môi trường sống mới, nàng tìm cách quay về thành phố.
……
Tôi quen nàng trong một lần đi "công ích”. Chiếc cuốc của nàng vụng về băm vào bàn chân tôi tóe máu. Mặt nàng trắng bệch lo sợ, quýnh quíu ôm mặt ngồi khóc. Tôi an ủi nàng rồi lấy thuốc rê đắp vết thương.
Tôi nhìn nàng, mồ hôi thấm sau lưng áo như rễ cây ngoằn ngoèo. Tôi vấn điếu thuốc bằng giấy báo to đùng, bật lửa phả ra làn khói khét lẹt. Có lẽ thấy bộ dạng tôi kỳ quái, nàng nhe răng cười trong nước mắt.
Tôi không biết nàng từ đâu đến, nàng "trang điểm' kiểu gì lạ quá, khuôn mặt của nàng loang lổ vết đen nám dưới chiếc mũ vải màu trắng đã cũ, tương phản kỳ cục.
Nàng ngước mắt nhìn tôi. Ôi! đôi mắt đẹp, sâu thăm thẳm khiến tôi buông lời khi tâm hồn đang ngớ ngẩn:
- Đi qua bên kia...
Nàng lẳng lặng lui gót, tôi nhìn theo ái ngại. Thật ra, tôi vừa nhìn thấy thùng nước uống trên bờ đê và cũng sắp đến giờ nghỉ "giải lao". Tôi đã dùng ngôn ngữ vụng về khi lòng đang bối rối...
Tôi định chạy theo, nhưng nhìn lại cách ăn mặc của mình, bê bối quá...
Từ hôm đó, tôi dõi mắt tìm trong đám đông chiếc mũ trắng của nàng. Như mặc định, trước giờ lao động, sáng nào cũng nơi ấy, dưới gốc cây đa già có nàng đứng đó.
Dù chưa tỏ bày hay tâm sự điều gì, nhưng linh tính cho tôi hay: Nàng cũng đang dõi mắt tìm tôi.
Mùi mồ hôi tôi chua lè nhưng mùi con gái từ nàng như hương hoa kỳ diệu. Lúc giao thời, cộng đồng không giai cấp, hòa điệu cùng khốn khó, lầm than.
Ngồi bên cầu nhìn dề lục bình trôi, không biết nước lớn hay ròng. Đừng quay lại, cố quên đi quá khứ. Tôi và nàng đang chờ vầng dương sẽ nhô dần lên chói lọi, ngóng chờ ánh bình minh rạng rỡ.
Dành dụm được chút vốn liếng, tôi buôn thuốc tây ở chợ trời Nguyễn Hữu Cầu, bên hông chợ Tân Định. Những gói quà từ chân trời xa xôi gởi về cho người thân chủ yếu là thuốc tây.
Ngày ấy, thuốc tây là xa xí phẩm, từng Viên Aspirin, lọ Penicillin, streptomycin… là thần dược, không có thuốc giả như bây giờ. Các loại thuốc đặc trị mắc hơn vàng.
Đầu thập niên 80s, tôi đã tìm được chỗ làm "gia sư"(précepteur) nhưng vẫn mua đi bán lại thuốc tây. Tôi hy vọng khi gặp lại, sẽ hướng dẫn nàng theo nghề buôn lậu của tôi.
Tôi thầm trách mình đã đánh mất cơ hội khi không hỏi rõ địa chỉ của nàng. Có lần loáng thoáng nghe nàng nói cư xá Đô Thành...
Tôi hăm hở đạp xe đi tìm nàng, đến gốc cây phượng nàng thường ngồi nhưng không thấy chiếc mũ trắng và bóng dáng nàng đâu, tôi quay xe hướng về cư xá, nhưng bây giờ vật đổi sao dời, đa số cửa đóng then cài, tôi cũng không biết tên ba mẹ nàng là ai để hỏi.
Đang chán nản, bỗng tôi nghe tiếng ai gọi:
- Hiền... Hiền "sữa"!
Chỉ có "thằng" nào cùng khóa ở quân trường NT. mới gọi tôi với biệt danh này vì tuổi tôi nhỏ nhất khóa, "trốn cha trốn mẹ" đi lính kia mà.
Đang ngơ ngác, Hảo "solo" chạy tới vỗ vai tôi đau điếng. Gọi Hảo "solo" vì nó chơi trong ban nhạc "Nam Dương" ở Nha Trang. Tôi quá mừng khi gặp lại cố nhân, biết đâu thông qua Hảo tôi biết tin tức của nàng.
- Sao mầy vẫn còn "được" ở đây à?
Hảo vén ống quần vỗ vỗ vào đùi chân phải:
- Tao còn cây "bạch kim" (platin) trong này, đang tìm mối bán.
Tôi chợt nhớ đến chuyện của B. Chuyến hành quân cuối cùng trước khi được nghỉ phép về cưới vợ, Hảo và B. gặp nhau trên sông Saigon, gần cầu Phú Cường, Thủ Dầu Một, Bình Dương. Hai chiếc chiến đỉnh vừa cặp nhau bị vướng thủy lôi, B. tử thương chìm theo giang tốc đỉnh PBR (Patrol Boat River). Vậy là:"Đám cưới tang thương cử nhạc quân hành". Hảo bị gãy giò.
Hảo "solo" tâm sự:
- Tao có ông bác tập kết về làm to, gia đình tao đã có công "kinh tài cho cách mạng"... Bên ly cafe nghe điệu nhạc "hùng hồn" mà lòng tôi tê tái.
- Mầy ở đây có biết nhà Diễm không? Tao nghe nói Diễm học trường TB...
- À, ông già nó làm ở Bộ TTM, Trung tá... tên gì tao không rõ.
Tôi chồm lên, hỏi như điên:
- Nhà nào? Số mấy? Khu nào...?
Hảo chỉ tay vào căn nhà đối diện sơn màu xanh nhạt, có giàn hoa giấy trắng pha hồng...
- Đi kinh tế mới rồi, Bù Đăng Bù Đốp...
Hảo trả lời bằng giọng chừng như vô cảm, tôi chán nản nốc cạn ly cafe đen mà nghe mặn chát.
Tà tà đạp xe dọc theo đường Nguyễn Đình Chiểu vắng ngắt, cổng chợ Bàn Cờ bày la liệt đủ loại hàng như chợ trời...
Cơn gió chiều cuốn lá vàng bay dọc hè phố nghe xào xạc buồn hiu...
Tôi vất tàn thuốc Vàm Cỏ qua song sắt bị dội ngược, dù khoảng không rộng hơn hàng song nhiều lần, tôi lượm lên nhắm mắt vất đi lại lọt ra đường. Vậy mà... khung trời ngoài kia, nơi nào yên bình dành cho gia đình nàng và các thân phận đồng cảnh ngộ?
Chiếc cyclo ủi mạnh vào sau xe đạp, tôi bóp phanh cùng hai chân ghì trên mặt đường. Tên đạp xyclo đã không xin lỗi lại còn kèm theo tiếng cười ngạo nghễ:
- Hiền "sữa", mầy nhớ tao không? Tao là... đao phủ thủ!
Quay nhìn khuôn mặt, tôi lật đật đưa tay theo phản xạ chào "niên trưởng". Hưng khóa "đệ nhị Nhân Mã", đàn anh tôi. Trong quân trường Hưng "quay" đàn em bá thở, nghe danh Hưng "đao phủ thủ" là đàn em chết rét.
Hưng kéo tôi ngồi lên cyclo, ôm chiếc xe đạp vào lòng. Tôi ngồi lắng nghe Hưng nhắc chuyện ngày xưa kèm tiếng thở phì phò khi lên dốc cầu chữ Y.
- Nhà tao ở Hưng Phú, gần lò heo Chánh Hưng...
Sau ngày cải tạo về, Hưng sống với mẹ. Mẹ Hưng vồn vã:
- Bạn Hưng hả, ngồi đây con...
Tôi kể Hưng nghe cuộc sống của mình, không quên nhắc đến Diễm...
Bỗng Hưng chồm lên:
- Diễm nào? Diễm cư xá Đô Thành à? Sao mầy biết?
- Gặp nhau tình cờ thôi, bây giờ không biết ở đâu!
Hưng nhìn mẹ, tôi ngạc nhiên thấy bà lấy ống tay áo chặm nước mắt...
Hưng cũng ngậm ngùi nói nhỏ:
- Nó là em họ tao! Ba nó, em ruột mẹ tao. Tao kêu bằng cậu... Cha nó bị cải tạo, đưa ra ngoài Bắc không biết sống chết ra sao. Từ kinh tế mới, mẹ con Diễm dắt díu nhau về thành phố. Nhà đã bị niêm phong…
Hèn chi khi gặp tôi, nàng đã cố tình để khuôn mặt lọ lem, che đi dung nhan của cô tiểu thư khuê các ngày nào.
Hưng kể:
- Trước đây mẹ con Diễm dọn về ở chung với gia đình tao gần một năm, sau đó thuê nhà gần chợ Hòa Hưng. Mẹ Diễm bán thuốc lá lẽ, Diễm chạy chợ trời mua đi bán lại đủ thứ "hầm bà lằng"...
Tôi mừng thầm tình cờ đã tìm ra manh mối.
Hưng tế nhị:
- Ngon, mầy chở tao qua bển, tao chỉ cho!
Tôi đèo Hưng sau xe đạp, ì ạch thồ tướng tá to con béo ị của Hưng nhưng không cảm thấy nặng nhọc chút nào.
Qua bùng binh rẽ vào đường Lê Văn Duyệt (CMT8), Hưng rà chân mắt nhìn dáo dác hai bên đường, có lẽ tìm tủ thuốc lá của mẹ Diễm.
Hưng hướng dẫn tôi quẹo vào cống Bà Xếp, nơi ngày xưa tôi từ miền Trung vào ở trọ đi học. Vùng đất vang danh một thời với nhiều huyền thoại anh hùng hảo hớn không thua gì Khánh Hội, Q.4
Căn nhà trong hẻm Nguyễn Thông nối dài của mẹ con Diễm khóa cửa. Bao nhiêu háo hức trong tôi xì hơi như bong bóng, bây giờ mới cảm thấy mồ hôi ướt đẫm chiếc áo tôi đang mặc.
Hưng châm điếu thuốc Dalat, ngửa cổ hít hơi dài, phả khói mù mịt, kéo tôi ngồi dựa vào gốc cây trứng cá trước cổng.
Ánh nắng gay gắt sau trưa, cây im hơi lặng ngắt, không gió.
Tôi thở dài, tự an ủi mình dù sao cũng đã biết nơi mẹ con nàng ở.
Tôi kéo Hưng vào quán cháo lòng đầu hẻm, cố ý ngồi chờ bóng dáng Diễm. Đĩa lòng non kèm bia Chương Dương khiến gợi mở bao nhiêu kỷ niệm xa xưa...
Hưng gật gù:
- Tao còn mẹ già, mấy lần người ta nhờ làm tài công nhưng đành chối từ. Tao khuyên con Diễm ghép vào thằng ngoại quốc nào bất kể trắng, đen, Phi, Mẽo, Chà Và... để ra đi. Học hành giỏi như nó ở nước ngoài có đất dụng võ nhưng còn hai đứa em nhỏ xíu, mợ tao không quen tảo tần...
Tôi ngậm ngùi nhìn lại thân phận mình đang ở nhờ nhà bà con, nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông.
Tiếng xe đạp rít phanh quẹo vào đầu hẻm, Diễm hiện ra trong chiếc áo treilli dài tay, mồ hôi ướt đẫm lưng nàng. Tôi đứng bật dậy gọi ơi ới chạy theo nàng quên cả tính tiền chầu nhậu.
Nhìn căn nhà thuê tuềnh toàng, mái tole hắt hơi nóng ngột ngạt của mẹ con Diễm lòng tôi dâng lên niềm thương cảm.
Từ ngày ấy, Diễm theo tôi học nghề buôn... lậu.
Hưng cùng chiếc xích lô hợp tác hành nghề. Một lần tìm được mối thuốc tây ngon, chúng tôi hùn hết vốn, quyết chơi canh bạc lớn. Dưới đáy chỗ ngồi của xe xích lô, Hưng đã "cải tiến" thêm chỗ chứa hàng. Những loại thuốc trị tim mạch, lao phổi, sốt rét, viêm gan của nước ngoài thời đó rất hiếm và đắt.
Hưng khòm lưng đạp xe cyclo chở "hàng" và Diễm, tôi đi sau đẩy phụ qua dốc cầu Kiệu, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Bỗng tiếng tu huýt của quản lý thị trường đầu chợ Phú Nhuận vang lên như tiếng sét, Diễm ôm bụng kêu la, nàng hóa trang thành người đàn bà chuyển bụng sắp sinh thần kỳ lúc nào không rõ, đã cứu chúng tôi thoát khỏi sạt nghiệp.
Hưng chịu trách nhiệm về cuộc sống của mẹ con Diễm, đưa gia đình nàng về sống chung với mẹ mình. Lâu nay giành dụm được hơn hai cây vàng, tôi và Diễm quyết định để lại cho mẹ nàng. Chúng tôi ra đi khi tôi được mời làm tài công.
Trưa Noel năm ấy lại có mưa, có lẽ cơn mưa cuối mùa. Diễm co ro nép mình dưới chân cầu Hiệp Ân, quận 8 chờ lên "taxi", chiếc ghe nhỏ có mái cót uốn cong cùng tay chèo là người đàn ông trung niên đen đúa. Tôi đưa tay sờ vào giỏ lát có chiếc hải bàn PCF, kính nhô tròn như quả trứng đại bàng rồi giao cho Diễm ôm vào lòng. Khởi hành từ lúc sau trưa, đến Rừng Sác trời đã vào đêm, ánh trăng non phản chiếu loang loáng ánh bạc theo chiếc dầm khua trên mặt nước sông Saigon. Anh chèo ghe đưa chúng tôi ẩn vào con rạch nhỏ, chờ tín hiệu đèn từ con cá lớn. Tiếng côn trùng nỉ non trong khu rừng ngập mặn mênh mông gieo vào lòng tôi nỗi buồn khó tả. Từ xa vẳng lại tiếng súng nổ giòn, đã quá giờ G. Tàu phải ra khỏi cửa Cần Giờ trước khi thủy triều lên, nhưng không gian im lìm vắng ngắt. Tôi biết ra đi không thành nên năn nỉ anh chủ ghe chèo ngược lại đưa chúng tôi về, hứa tặng anh chỉ vàng đang đeo trên tay. Đến bến phà Bình Khánh, trời đã sáng tỏ, tìm đường ra bến xe lam, tôi dắt tay Diễm ôm giỏ lát như đôi vợ chồng đi chợ sớm.
Cả nhà Hưng ngỡ ngàng khi nhìn thấy chúng tôi, mẹ và hai em ôm Diễm khóc òa.
Khoảng giữa thập niên 80s, tôi và Diễm đã quá ba mươi, "tam thập nhi lập" nhưng hai đứa vẫn trắng tay.
Những lần bên nhau, Diễm hồn nhiên kể về những kỷ niệm thân thương thời đi học, những Hùng "gấu", Thiên Hương, thầy cô dưới mái trường yêu dấu... nhưng chúng tôi chưa hề bàn đến chuyện lứa đôi.
Tôi mua lại xe máy cũ Suzuki chạy xe ôm, chiếc mũ rộng vành che mặt, tôi hé nhìn khung trời bao la chờ khách.
Chuyến đi Lái Thiêu tôi bị tai nạn giao thông gãy chân và tổn thương hạ bộ. Hơn hai tháng trong bệnh viện, Diễm chăm sóc tôi ân cần, chu đáo như người vợ hiền. Ngày ra viện Hưng chở tôi về nhà anh an dưỡng, khi tôi đã đi đứng lại bình thường, mọi người trong nhà vui mừng chúc tôi tai qua nạn khỏi nhưng chỉ riêng tôi gặm nhấm nỗi u uất đời mình, tai nạn khiến tôi mất khả năng làm đàn ông.
Tôi để lại cho mẹ con Diễm phân nửa số tiền được chủ xe tải đền bù, tôi âm thầm giã từ, không báo cho ai biết tôi đi đâu, kể cả Diễm.
Tên chuyến xe khách về quê sau bao năm xa cách nhưng không còn ai thân thích, lòng tôi bồi hồi ngần ngại. Anh Ngân, người đồng hành lân la trò chuyện, gợi ý cùng theo anh lên khai thác gỗ rừng Đaklak.
Rừng Tây Nguyên bạt ngàn, những cây gỗ dầu thẳng tắp ứa nhựa hăng hắc, gỏ đỏ, dỗi, pơ mu… ở vùng sâu Cư San, huyện M’Đrắk đã lôi cuốn, hấp dẫn tính lang bạt kỳ hồ và tôi cũng muốn tìm quên nỗi bất hạnh đời mình.
Trong chuyến áp tải gỗ về giao cho khách hàng tại Tiền Giang, ông chủ vựa gỗ SL. dáng người cục mịch nhưng tử tế ân cần đãi khách.
Nghe nói ông từ nước ngoài về, đang đầu tư nhà máy làm hàng gỗ xuất khẩu. Gọi ông Hùng nhưng chỉ trạc tuổi tôi. Trực giác khiến tôi nhớ lại nhiều lần Diễm kể chuyện Hùng "gấu" khi còn đi học. Trước khi về lại Đaklak, Hùng mời tôi nhậu, trong lúc trò chuyện tôi cố ý dẫn dắt đến những kỷ niệm thời còn đi học...
Đôi mắt Hùng mơ màng nhìn ra khu vườn sầu riêng đang mùa ra bông thơm ngát.
Giọng anh trầm xuống, như nói với chính mình:
- Tôi say mê cô bạn gái cùng lớp đến nỗi chểnh mảng học hành, thi rớt lên rớt xuống. Ngày ấy mình khờ khạo nhút nhát... nên đã mất nàng.
Như phản xạ, tôi bật lên tên: “Diễm...”.
Hùng trố mắt ngạc nhiên nhìn tôi, rồi chồm lên:
- Sao anh biết?
Tôi kể cho Hùng nghe về hoàn cảnh, cuộc sống của gia đình Diễm khi tôi còn ở Saigon.
Tôi thật lòng và cũng đầy mâu thuẩn khi muốn Hùng được gặp lại người xưa, một thời khiến anh điêu đứng trong tình yêu đơn phương nhưng đồng thời mong cho Diễm có cuộc sống tốt đẹp hơn những ngày tôi còn ở bên nàng.
Không lâu sau ngày Hùng gặp lại Diễm, nàng lặn lội lên Daklak, vào tận lâm trường tìm tôi. Nhưng tôi lánh mặt.
Ngồi nhìn giòng nước róc rách len theo khe đá nhỏ sau cơn mưa, lòng tôi cuộn lên đau đớn. Nàng có hiểu được lòng tôi?
Khi viết những dòng chữ này, gia đình Hùng – Diễm đã định cư ở Hoa Kỳ, nàng cố gắng học thêm và rất thành đạt nơi chân trời mới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...