Đã chiều 30, chợ sắp tàn. Chị Dung gom dần lại hàng hoá của mình, chuẩn
bị đóng cửa tiệm. Bỗng người khách lạ bước vào nhìn quanh, người đàn ông trạc
năm mươi, áo quần tơi tả ra dáng phong trần, nhưng khuôn mặt thanh tú và nhất
là đôi mắt cương nghị, ẩn chứa một tâm hồn đáng tin cậy.
Chị chợt nhớ đến anh Trang – chồng chị đang ngồi co ro đâu đó với những
chậu hoa cúc Vạn Thọ, không biết có bán được hết hay như năm ngoái, gần giao
thừa ì ạch kéo xe bò về cùng với loài cây thuỷ chung son sắc, luôn nhớ cội
nguồn: “Diệp bất ly chi – Hoa vô lạc địa”. Dù khô héo nhưng lá không lìa cành,
hoa không chạm đất.
-
Chị
có nhang hương trầm không tăm?
-
Dạ,
chỉ có nhang trầm nụ.
Nhang trầm hương không tăm toả ra mùi thơm của hương trầm, không lẫn với
bất cứ mùi nào.
Người đàn ông phân vân, nắng chiều cũng đồng loã với năm sắp tàn, làn
gió bất chợt mơn man mái tóc bềnh bồng. Ánh mắt anh đăm chiêu, hình như nhớ về
thời xa vắng.
……
Trong một lần cùng phu “ngậm ngãi tìm trầm” miền ngược. Vùng rừng già
Ngọc Linh âm u, nắng cũng đành chịu không thể xen qua kẽ lá, chiếc ba lô vướng
víu bởi những dây leo hoang, gai mọc đầy cành. Con đường mòn dần thu hẹp lại,
thời chiến tranh có lẽ đã in dấu bao bước chân người. Đàn khỉ gọi nhau chí
choé, chuyền cành như trêu ngươi. Ánh lân tinh ma trơi, loé lên những chiếc đầu
lâu trắng đục. Đám phu hoảng hốt thối lui, anh quỳ xuống bên nghĩa địa lộ
thiên, lòng bồi hồi khó tả.
Chiếc vòng bạc xạm màu, đôi mắt kính pilot, chiếc túi màu cam loang lổ
vết đạn, áo phao, gương báo hiệu, súng bắn pháo hiệu…
Anh thừ người, hình ảnh đồng đội cùng những chuyến bay đêm, chiếc áo bay
màu cam sáng bừng lên dưới ánh đèn phi đạo. Anh dùng dao đi rừng moi tìm chung
quanh, không tìm thấy chiếc thẻ bài.
Ánh nắng hình ống sáng hiếm hoi, xuyên qua tàn lá bên kia suối. Những
đốt xương ống dài khẳng khiu nhô lên bên những viên đá cụi bám đầy rêu. Cũng
những chiếc đầu lâu hai hốc mắt tối om
nhìn về nơi đâu không rõ trong mịt mù rừng già. Đôi dép cao-su không chịu mục
nát theo thời gian, như cứ gợi mong muốn
tìm về cố hương xa vời.
…….
Chị Dung nhìn quanh, còn gì buồn hơn trong cảnh chợ chiều, nhất là chiều
30 Tết. Chị nhìn theo người đàn ông dắt theo chiếc xe đạp cũ mèm, hình như đang
tìm hương trầm không tăm. Không tăm hơi biết đâu mà tìm?
Anh Trang trông theo đoàn người nam thanh, nữ tú. Họ chỉ thích những
loài hoa đắt tiền, hoa hướng dương xoè sắc vàng bắt mắt hay hoa trạng nguyên
cầu danh cầu lộc. Những chiếc xe hơi bóng loáng dừng lại bên kia đường, những
chậu mai vươn lên đủ thế rực rỡ vàng ươm. Chỉ những người lam lũ như vợ chồng
anh, mới để mắt đến những loài hoa rẽ tiền: Hoa Cúc Vạn Thọ, loài hoa “Diệp bất
ly chi – Hoa vô lạc địa”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét