-
A!
Tui nhớ ông rồi.
Có phải là Nàng? Hai mươi năm trước tôi yêu Nàng, trống trường vang lên
đột ngột giờ ra chơi, không rộn rã trong buồng tim bằng khi tôi đối diện với
Nàng.
Nàng không đẹp, nhưng thần thái của Nàng lôi cuốn tôi kỳ lạ, đến say mê.
Mùa đông năm ấy, nước sông theo thuỷ triều duyềnh lên mặt lộ, Nàng sợ.
Tôi dìu Nàng băng qua con đường nham nhở đầy ổ gà, cày xới bởi những đoàn xe
nhà binh ra mặt trận. Trời rét buốt hơn mọi năm, nhưng lòng tôi thật ấm. Nàng
trượt chân, tôi bế Nàng trên tay băng qua vũng nước đầy lá tre khô rụng, như
những chiếc thuyền nan. Sự hoảng hốt khiến da mặt Nàng tái đi, nhưng tôi hân
hoan nghe nhịp đập rộn rã của trái tim
Nàng.
Có lẽ e thẹn, nàng quay ngoắt không một lời
tạm biệt. Nhà Nàng bên kia, qua cánh đồng vàng ươm màu lúa chín, hàng tre xanh
ngắt che khuất những ngôi nhà mái ngói đã rêu phong, tôi chưa một lần dám đặt
chân đến nhà Nàng.
Ông nội nàng đồng môn với ông tôi, từng là môn sinh của cụ Cử Mạnh. Tết Nguyên Tiêu là Tết Thượng
Nguyên hay Tết Trạng nguyên các cụ đối ẩm, tôi theo hầu. Ngày xưa, đây là dịp
vua mời các quan Trạng vào vườn Thượng Uyển để ban yến, thưởng trăng, ngắm hoa
và làm thơ, “Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng
nguyệt”.
Tết Nguyên Tiêu cũng là ngày lễ của Phật giáo: “Lễ Phật quanh năm, không
bằng rằm tháng giêng”. Vì ngày rằm tháng Giêng cũng là ngày vía của Phật tổ
A-Di-Đà.
Nàng theo ông nội sang nhà tôi, mái tóc chẻ đôi buộc đuôi gà bởi hai
chiếc nơ lụa màu hoàng yến. Nàng vô tư nhìn tôi không nói năng gì, nhưng tôi đã
để ý đến Nàng từ dạo ấy, dù tôi chỉ mới mười hai cùng tuổi với Nàng.
Nhưng với tôi, nàng vẫn mãi là cô bé “mái tóc chẻ đôi buộc đuôi gà, thắt
nơ màu hoàng yến”. Những đề tài trong tranh của tôi là “Nàng”, tôi dùng bức
tranh “Thiếu nữ bên hoa huệ” của hoạ sĩ Tô Ngọc Vân làm mẫu, nhưng tô màu hoàng
yến lên tà áo lụa và khuôn mặt của… Nàng.
Tôi sống như kẻ mộng du dù cả ban ngày, nghề hội hoạ giúp tôi thăng hoa
trong vai trò tạo hoá, hằng trăm bức tranh về “Nàng” lăn lóc khắp nơi, dưới gầm
giường, trong tủ, trên tường, cả trong valy trên bước đường lãng du…
Hai mươi năm sau, một lần tình cờ gặp lại. Nàng đi bên chồng và hai con
trai kháu khỉnh, niềm hạnh phúc viên mãn bộc lộ từ ánh mắt, nụ cười rạng rỡ
trên khuôn mặt thanh tú và dáng điệu đài các của mệnh phụ. Tôi ngờ ngợ không
phải là Nàng, từ giọng nói đến nhân dáng hoàn toàn khác lạ. Tôi đâm ra nghi ngờ có sự mạo nhận kỳ khôi người
tôi đã tôn thờ. Tôi hét lên:
-
Gian
trá!”
Tôi khẳng định: Không phải là Nàng, không ai có thể thay thế Nàng từ
thẳm sâu ký ức của tôi. Nàng mãi mãi vẫn là “mái tóc chẻ đôi buộc đuôi gà, bởi
hai chiếc nơ lụa màu hoàng yến”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét