“Phải
tên xưng xuất tại thằng bán tơ” (Kiều)
Bọn quan nha sai phái đám đầu trâu mặt ngựa, giữa thanh thiên bạch nhật
hè nhau kéo sập nhà Hai Đẩu, cướp sạch sành sanh:
“Đồ tế nhuyễn của riêng tây
Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham” (Kiều)
Vì thằng “bán tơ” gieo hoạ.
Con gái nhà hai Đẩu quá xinh quá đẹp nên rước hoạ. Thằng Thành làm ma cô
dắt gái, bảo kê nhưng trọng nghĩa khí giang hồ. Vì yêu con Hương, bị hai Đẩu
tẩn cho một trận môi vêu, trán sứt nhưng không hề oán trách. Thằng Thành “ngưu
tầm ngưu” với nhiều sai nha nhưng không cứu nỗi nhà hai Đẩu.
Hai Đẩu làm thầu khoán, vợ đi buôn đường dài từ Trung vào Nam ra Bắc.
Thằng “bán tơ” bị tra tấn, bức cung khai nhà hai Đẩu chứa hàng lậu.
Bọn quan nha cả quyết: “Không đi buôn lậu là gì? Có khi heroin không
chừng. Hơn nữa, chây ì ngoan cố không chấp hành giải toả để giao mặt bằng làm
đền thờ Cụ Cố!”
Thằng “bán tơ” cũng bị oan khuất, còn lạ gì bọn sai nha tâng công, cách
gì cũng được, dùng phương tiện gì cũng được, miễn sao đạt được mục đích của
quan nha.
Chỉ cần có vậy, thằng “bán tơ” chỉ là thằng ẩn danh, kẻ cùng đinh trong
xã hội nhiễu nhương, nên cụ Nguyễn Du không cần cho tên họ và Kiều cũng không
thèm truy cứu trả thù.
Thằng sai nha tỏ lòng thiên lương, gạ gẫm:
“Vì nàng nghĩ cũng thương thầm xót vay
Tính bài lót đó luồn đây
Có ba trăm lạng việc này mới xuôi” (Kiều)
Con Hương ban đầu uất ức định xỉ vả thằng sai nha, nhưng nghĩ đến cảnh
nhà mình, thương cha thương mẹ thương em mà nước mắt cứ ứa ra cam chịu.
Chị hai Đẩu cầu trời khấn Phật nhưng Phật chẳng có gì cho, trời cao xa
tít. Chị gọi thằng Thành cùng đi với chị, vác đơn cứu xét xin gặp quan nha.
Quan nha đùn lên đẩy xuống như thuỷ triều, gia cảnh đã tan tác trời mây lại tốn
thêm nhiều độ nhậu. Trong men nồng rượu ngoại V.S.O.P. (very superior old pale)
khiến lòng quan nha rạo rực, rượu ủ càng lâu càng đậm đà phiêu lãng như người
thiếu phụ đang thì xuân sắc, mờ ảo liêu
trai trước mặt. Quan nha tỏ ra ân cần mà
lả lơi, người đàn bà chịu đựng cầu thân, cầu bình an gia đạo.
Cơn hứng tình khiến quan nha độ lượng, tỏ ý khoan dung cứu xét. Khi bình
minh đang lên, tia nắng vàng ấm áp len qua cửa sổ, quan nha giật mình nhìn thân
hình lồ lộ, gợi cảm chìm trong giấc ngủ đầy mộng mị, thỉnh thoảng đôi mắt người
đàn bà nhíu lại trong nỗi buồn ai oán.
Hương ngơ ngác nhìn đống gạch đổ nát, những tấm tole méo mó cong veo,
những trang sách giáo khoa phơi ra dưới ánh nắng rực lửa, thỉnh thoảng cơn gió
lật sang trang mở ra những dòng chữ học làm người, nhạt nhoà lấm lem màu hoàng
thổ.
Thằng Thành trừng mắt lên uất ức, khi con Hương bước lên chiếc xe màu
đen sang trọng.
“Hỏi tên rằng “Mã Giám Sinh”
Hỏi quê, rằng “Huyện Lâm Thanh cũng gần”
Quá niên trạc ngoại tứ tuần
Mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao
Trước thầy sau tớ lao xao
Nhà băng đưa mối rước vào lầu trang” (Kiều)
Trả lại nỗi bất lực, đau xót cho thằng Thành bằng tiếng depart động cơ
êm ru, toả ra làn khói trắng phất phơ trong gió.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét