Út Nga vô tư cười ha hả, hình như suốt đời
chị được sống trong lầu son gác tía. Ba Dân xì một tiếng, ngó lơ mà đôi mắt như
rưng rưng:
-
Đến bây giờ mầy cũng còn làm đầy tớ cho con mẹ
“lựu đạn” đó hả? Trả
dìa cho thằng con trời ơi của bả. Mầy không nghe lời, tao bỏ mầy luôn!
Ba Dân nói xong cầm luôn cái giỏ lát, phủi
đít nói đi về dưới.
-
Anh chưa nghe tui kể chuyện ni mới dzui…
Bà già “lựu đạn” là vợ nhỏ của ông Sum - ông
già anh em ba Dân. Hồi trước ổng làm thầu khoán ăn nên làm ra, mẹ ba Dân thường
đi buôn gạo ra tận miền Trung, có khi nửa tháng chưa về. Trong nhà tôi tớ đôi
ba đứa, nhưng hai Thơm siêng năng được ông bà chủ tin cậy hơn hết, nghe đâu quê
hai Thơm ở tận Châu Đốc – An Giang, gái miền Tây gạo trắng nước trong, làn da
trắng bóc. Dáng hai Thơm thon thả mình dây thanh tú, dù không đẹp lắm nhưng
khuôn mặt dễ nhìn, nhất là cặp mắt đen huyền với làn mi rậm, lại ít nói ít
cười. Từ ngày có hai Thơm nhà cửa như sạch hẳn ra, đồ đạc áo quần ngăn nắp đâu
vào đó.
Đôi khi ông Sum so sánh hai Thơm với bà vợ
đen đúa tảo tần khuya sớm của ông. Ý nghĩ chợt thoáng qua vậy thôi, nhưng khi
nhìn hai đứa con lòng ông ngậm ngùi thương cảm bà. Hai Thơm ân cần chăm sóc cho
ông Sum như con gái lớn trong nhà, biết từng sở thích khi ông đi sớm về khuya,
miếng chanh, trái ớt đến cộng hành ngò trong tô mì bốc khói. Có lần hai Thơm
đứng sau lưng ông Sum vói tay để ly café đen trên bàn, vô tình hay hữu ý cạ bộ
ngực đẫy đà của gái một con vào lưng, khiến tay ông nổi da gà.
Thằng Khôi con lớn ông Sum mới vào lớp sáu,
hắn khôn tổ trời nhưng nghịch ngợm có tiếng ở khu cống Bà Xếp – Hòa Hưng. Một
lần đi học về vô tình hắn thấy ông Sum đè ngữa hai Thơm trên lan can cầu thang,
mái tóc hai Thơm buông xỏa, chiếc áo vải phin đen bật tung khuy áo lộ ra làn da
trắng nõn nà. Hắn sè sẹ nhón gót quay lui…
Hắn không dám kể cho ai, mỗi lần bà Sum về
hai anh em tụi nó chỉ được gần mẹ đôi ba ngày. Khôi ngần ngừ định kể cho mẹ
nghe nhưng nhìn mẹ hắn thấy lòng không nỡ. Ánh mắt mẹ luôn đăm chiêu suy nghĩ
chuyện gì lung lắm thường ít tỏ ra âu yếm anh em nó, Dân mới lên hai, mẹ lại
tất tả ra đi.
Bà Sum mở cổng, đêm đã vào khuya ánh đèn
đường vàng úa xuyên qua cành lá cây hoàng lan tỏa hương thơm dịu mát. Con chó
berger to lớn choàng hai chân lên vai bà gừ gừ, lắc đuôi mừng rỡ, bà nhẹ nhàng
đi vào phòng…
Cảnh tượng trước mắt khiến bà xây xẩm mặt
mày, ông Sum và hai Thơm lõa lồ nằm bên nhau trên chiếc giường đệm lò xo trong
phòng ngủ của bà. Bà như điên dại, tiếng hét và tiếng vỡ của lọ hoa như cộng
hưởng thành tiếng sấm trong đêm. Bà cầm phần đế lọ thủy tinh định đâm nát mặt
hai Thơm nhưng cái đạp phủ phàng của ông Sum bắn bà vào góc phòng, đầu va vào
cạnh chiếc tủ gỗ lim, bà ngất đi với dòng máu phun trào…
Vừa ra khỏi nhà thương, bà về tìm lại hộp
nữ trang bằng vàng và hột xoàn trên chiếc tủ đầu giường, tất cả đều là giả. Điều
kỳ lạ, hai Thơm không hề tỏ ra ngại ngùng hay sợ sệt khi giáp mặt với bà, còn
tỏ ra thách thức. Cơn giân dữ và uất ức trào dâng khi ông Sum và hai Thơm vu
khống bà đem của cho trai khiến bà như điên như cuồng. Bà cầm dao phay chém vào
vai hai Thơm, vết chém bằng sống dao không chạm vào xương nhưng công lý đã quy
tội cho bà cố sát. Bà bị tống giam vào khám Chí Hòa khi Út Nga mới được hoài
thai sáu tháng.
Những ngày sắp lâm bồn, bà xin tại ngoại
nhưng không
được phép. Cơn đau âm ỉ
kèm theo chấn thương lần trước khiến bà như người mất trí, Út Nga ra đời trong
sự hoảng loạn của mẹ và tình thương của các bạn tù.
-
Mầy có biết anh Khôi đi đâu biệt xứ vì sao không?
Sắp thi tú tài anh Khôi
bênh vực mầy khi mầy bị mụ già “lựu đạn” hành hạ vì mấy trái chuối. Mầy đi học
về không có cơm ăn, tau cũng đói nhưng lại sợ ông già, tau bị mấy cái đá…
-
Bả khóc bù lu bù loa nói tụi mình hổn! Em đi học về
đói bụng lại phải lau
nhà, nải chuối chín vàng ươm em ăn trộm một trái, mới nuốt ngang cổ họng bả
dộng luôn vô miệng, em muốn ngạt thở. Mấy trái còn lại bả quăng xuống đất chẹp
bẹp nhưng em lén gói vô tờ nhựt trình cho anh ăn đó!
-
Anh Khôi bị ông già đày hay tại ảnh buồn tình bỏ học
đăng lính rồi mất tích.
Dzậy sao bây giờ mầy đem bả về nuôi?
-
Tui xuống Châu Đốc thăm, thằng con riêng trời ơi
của bả trách bả bỏ rơi
hắn khi còn đỏ hỏn, đẩy bả ra ngoài đường ăn xin. Thương tình tui rước về nuôi…
………..
Không biết có phải vì mình không có con
với ông Sum hay ganh ghét bà Sum mà hai Thơm ra tay hành hạ Út Nga thậm tệ. Dù
thương con nhưng không thể bênh vực Út Nga trước mặt hai Thơm, ông đành gởi Út
Nga vào trường Nội Trú Bác Ái của các Soeur. Mới mười lăm tuổi hai Khôi ra vẻ
đàn anh thấy rõ, đám cô hồn choi choi khu Nguyễn Thông nối dài ngưỡng mộ tánh lầm
lì nhưng hào hiệp và song phẳng của hai Khôi, sẳn sàng bênh vực và giúp đở kẻ
thế cô nhưng đành bất lực nhìn hai Thơm ngược đãi em mình mà không làm gì được,
Khôi nghiến răng cầm dao chặt đứt nửa ngón tay giữa của mình trước mặt hai Thơm.
Nhìn Khôi cầm phần ngón tay đầy máu bỏ vào miệng nhai trệu trạo, hai Thơm kinh
hồn ngất xỉu.
Nghe kể lại chuyện nhà, ông Sum vò đầu bứt
tóc. Với thế lực của ông, chuyện xã hội ông giải quyết cái rụp nhưng đầu óc ông
rối bời khi hai Thơm trách móc ông không biết dạy con và nằn nặc thu dọn hành
trang ra đi. Dân đang gào khóc gọi mẹ, ông Sum trút nỗi bực dọc bằng cái tát
tai nổ đom đóm lên má, khiến Dân lăn cù xuống bậc tam cấp…
-
Mầy có thấy mặt tau bên to bên nhỏ không Út Nga?
Cú trời giáng đó tau bị
bể quai hàm. Mẹ nghe tin bồng tau về gởi cho cậu. Chà, con nhà cậu sáu đứa cộng
tau là bảy, miền sông nước chẳng có đứa nào học hành chỉ quen tát đìa, suốt
ngày vùi mình đi bứt cộng súng, ăn cá nhiều hơn cơm…
-
Ừ, trên này mấy người giúp việc cũng bỏ đi hết, ba
nghe lời bả không cho
tui nội trú nữa. Mới mười ba tui làm hết chuyện nhà, con nhà giàu nhưng đố tui
biết gói xôi là gì. Khi nào hết việc tui quay nước mía cho cô Xíu Xẩm kiếm
tiền. Mèn đét ơi! cuốn luôn mấy đầu ngón tay tui, đau thấy mụ nội nhưng tui
không nói ai hay. Ngày nào cũng phải giặt thau đồ chà bá! Nghĩ lại cũng dzui
thiệt anh Ba… ha ha.
-
Cuối cùng rồi mầy với tau cùng tá túc nhà cậu, đến
bây giờ tau cũng không
biết lỗi do đâu, tại ba hay tại mẹ! Tờ báo Tin Sáng có đăng chuyện nhà mình.
Nhưng thôi, mình phận làm con…
-
Anh ba nhớ không, tui ra chợ bán bông súng, bà Tư
Ngây – Bà già chồng tui
bây giờ, cứ dòm tui lom lom, bữa kia bả hỏi “- Mầy muốn dìa ở nhà tau không?”.
Tui thấy cảnh nhà cậu nghèo quá muốn đi cho bớt miệng ăn. Tui nói: “- Nhà bác
đông con hôn?”, bả nói: “- Có một mống thằng con trai, lớn hơn mầy mấy tuổi,
nếu ưng sáng mai con tau chèo ghe ra đón!”. Tui về thưa với cậu, cậu nói: “-
Mầy muốn ở đâu thì ở, vùng này ai cũng nghèo nhưng tốt bụng. Tau biết bà Tư
Ngây…”.
Sáng ra tui thay bộ bà ba, đứng bến sông
chờ. Tui thấy có cậu học trò bảnh tỏn, ôm cặp bước lên bờ. Tui chạy tới cầm
tay: “- Anh đón tui hả, mình dìa!”. Anh học trò mặt tái xanh, nhảy xuống ghe,
giọng lắp bắp: “ – Tui đi học mờ…”.
Tui tức cười đâm ra dạn
dĩ: “- Không phải con bà Tư hả?”
Ảnh chèo ghe đi tuốt.
-
Thằng chồng mầy cũng hiền đó chớ, chỉ hơi lù đù…
-
Dìa nhà bà Tư Ngây tui cũng làm đủ thứ mệt muốn
hụt hơi, tui với thằng
chả giành nhau ăn thiếu điều muốn uýnh lộn, nhưng tối nào cũng ngủ chung. Hơn
một năm sau, quen nước quen cái tui mới cho thằng chả làm chuyện vợ chồng. Cái
thứ chi mà ham, đeo như sam…
……….
Bà già “lưu đạn” tám mấy tuổi rồi, đêm nào
cũng lần tràng hạt, tụng kinh. Trời cho bà minh mẩn để nhớ hay ăn năn chuyện
đời? Đêm đã dần khuya, bóng chim ăn đêm bay vụt qua sân như ánh chớp khiến bà
giật mình. Đời bà cũng vậy thôi, mới ngày nào… đứa con không mong muốn được
sinh ra, đã gieo vào lòng bà bao khốn khổ. Một đêm mưa gió tối trời bà cuộn
tròn thằng bé trong chiếc khăn rằn để trong chòi của thằng cha nó. Bà theo
chuyến xe đò sớm lên Saigon…
Cơ ngơi nhà ông Sum khiến thân phận như bà
lóa mắt, ông Sum không cho bà an phận tôi đòi. Sự rạo rực và thèm khát trong cơ
thể đã một lần sinh nở của bà cứ trào dâng nhất là những đêm về sáng. Sự mơ ước
chiếm hữu theo bản năng lớn dần cho đến ngày ông Sum đồng lõa đưa bà vào vòng
oái ăm của cuộc đời. Đến bây giờ bà cũng không hiểu vòng vàng, hột xoàn của bà
Sum tại sao là giả! Vết chém dù còn nương tay của bà Sum đã tạo thêm động lực
để bà quyết tâm chiếm trọn vai trò bà chủ bên ông Sum. Nói có trời, sau những
lần dan díu bà yêu ông Sum thật sự. Sự ghê tởm và căm thù đàn ông từ sự hiếp
dâm thô bạo đã nhường chỗ cho sự êm ái và thăng hoa cảm xúc bởi ông Sum, người
đàn ông lịch lãm, mạnh mẽ và tế nhị trong tình trường khiến nhiều lần bà kêu rú
lên, hai tay bắt chuồn chuồn...
Ý nghĩ “cướp chồng” khiến đôi lần tâm hồn
bà chao đảo, sự thật thà và lương thiện của người con gái miền sông nước khiến
bà cảm thấy tội lỗi với các đứa trẻ, càng tỏ ra chăm sóc lại nhận ngược về mình
những tia mắt khó chịu và hằn học, bà có cảm giác chúng nó theo mẹ và căm thù
bà. Từ đó, bà không còn tình yêu thương gì với những đứa con của ông Sum, chính
bà cũng không hiểu được lòng bà.
Út Nga đi đâu về mặt mày tươi rói, tay cầm
bịch hủ tiếu Nam Vang, cười hề hề:
-
Má ăn rồi đi ngủ. Người ta nói ăn khuya, khỏe!
-
Cha mầy, đi “nhậu” về hả con? Đàn bà con gái tối
nào cũng nhậu!
-
Dzui mà má, khi mấy đứa còn nhỏ con đâu chăm sóc
má được, con cũng già
gần bằng má rồi đây nè. Có nhiều điều mình không định được cho chính bản thân
mình, kể cả cái chết. Chơi dzui đi má, mình còn sống được bao lâu!
Bà già “lựu đạn” lần tràng hạt, đôi mắt lim
dim hướng về cõi tịnh yên, sự ấm áp từ tấm lòng của Út Nga lan tỏa len vào tâm
khảm bà sự dịu ngọt của tình người. Dây tràng hạt bỗng đứt tung, những hạt gỗ màu
nâu sậm rơi rơi lăn tròn, xoáy vào tim bà nỗi niềm ray rức khôn nguôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét