Thứ Tư, 25 tháng 9, 2019

HỌA VÔ ĐƠN CHÍ



     Vừa trả khách ở ngã tư Gò Mây quay xe về, mới sang bên kia đường, bỗng nhiên thằng ôn con lựu đạn chạy lạng lách như ăn cướp cúp ngang đầu xe. Tư Sanh ngã lăn quay, may không có xe to cùng chiều nhưng gãy xương bả vai trái, rạn nứt hai cái xương sườn, chiếc xe máy Wave Alpha cũ mèm để chạy xe ôm te tua.
     Đưa vô bệnh viện, soi lại thẻ bảo hiểm y tế "quá date" hơn hai tháng! Bác sĩ chẩn đoán tổn thương phần cứng, lục phủ ngũ tạng không sao, bó bột đóng nẹp cho về.
     Tiền thuốc men cộng với sửa xe bằng tiền học phí của bé Phương đầu năm học mới. Vợ tư Sanh nhìn số tiền rồi cuộn toa thuốc bằng mấy ngón tay vặn vẹo thở dài…
     Tư Sanh nói nhỏ:
     - Hạnh, về thôi em. Thầy Hai dạy võ có thuốc hay lắm, thuốc Tây ăn thua gì!
     Tự nhiên trời đổ mưa ngang xương, Hạnh lấy nón lá che cái vai của tư Sanh rồi dìu chồng vào hàng hiên. Mái tóc Hạnh ướt đẫm, nước mắt ứa ra tự lúc nào pha lẫn nước mưa nhỏ từng giọt lăn dài trên cánh tay trần của tư Sanh.
     Vừa mới gượng dậy bưng bê hủ tiếu giúp vợ được vài hôm, tư Sanh quăng luôn cái tô khi nghe bạn bé Phương chạy về báo tin:
     - Phương bị tông xe gần ngã ba bác ơi, mau lên…
     Cả xóm nhốn nháo, ăn gì cũng bỏ. Đang ngồi trên ba bánh gắn máy, năm Nghinh kéo Hạnh lên xe phóng cái ào, đến "hiện trường" Phương đã được chuyển lên bệnh viện quận…
     Năm Nghinh an ủi:
     - Cũng còn… may! Con bé chỉ bị nứt xương hàm dưới, gãy bốn cái răng, rồi nó sẽ lành lặn như xưa, không sao ... đâu. 
     Tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi gấp gáp ngoài kia, có lẽ có ca nguy cấp hơn nhiều. Bà Ba "đa hệ" cùng mấy bà hàng xóm đi như chạy vào phòng cấp cứu, nói oang oang như ở nhà bà:
     -Tao mới "huy động" được bấy nhiêu, mầy ráng lo cho con nhỏ. Mẹ nội nó! Con cháu tao đẹp gái quá mà! Tao gặp thằng tông nó tao vặn họng.
     Xóm "công viên cây xanh" không giống ai, mỗi nhà mỗi kiểu. Hơn mười năm nay cứ vậy mà ở, tường nứt cột xiêu, kệ mẹ. Tiền đâu có để dấm dúi xin phép sửa sang. Tám Lùn mới mua hai bao xi măng với hơn trăm gạch định sửa cầu tiêu, vừa nghe tiếng xe ba gác máy nổ xành xạch đầu xóm là có ngay mấy anh quản lý đô thị theo sau bén gót. Thông tin từ "cơ sở" kịp thời kịp lúc chứng cớ rành rành. Thầy Hai dạy võ vỗ cái bẹp vô đùi như sắp ra thế:
     - Bà mẹ nó, thời đại 4.0 có khác! Cầu tiêu tám Lùn xì hơi thúi hoắc cả xóm, bà tổ trưởng với mấy cậu vô ngửi dùm. May hôm nay không mưa, chớ không cứt trôi lều phều, hốt về làm phân "bắc". (Phân người tươi chưa phân hủy).
     Bà Ba "đa hệ" rít lên:
     - Tiên sư cha nó, nghe nói bỏ quy hoạch "công viên cây xanh" từ lâu, vậy mà không cho người ta sửa nhà sửa cửa. Ở quê tui, người ta xây dựng "nông thôn mới", bê tông hóa đường sá ngon lành. Khu phố "văn hóa" cái con mẹ gì mà như vầy…!
     Nói xong bà đá văng bịch nylon "cứt" xẹt qua chân bà tổ trưởng, rồi nhắc khéo:
      - Thằng tư Sanh gãy xương, con nó bể hàm. Có hội đoàn nào giúp gia đình nó không vậy cô?
     - Có ai báo gì đâu mà biết, để tui..
     Thầy Hai xen ngang:
     - Cô lấy tiền phạt sửa cầu tiêu "lậu" của tám Lùn "trợ giúp" cha con tư Sanh…
…….
     Phương bỏ học gần nửa tháng, cô chủ nhiệm "vận động" các bạn cùng lớp được hơn hai triệu cộng với phần cô, làm lại hàm răng cho con nhỏ. Mới nhập học được mấy ngày, lớp đầu cấp ba bạn lạ hoắc đâu có mấy em biết mặt Phương. 
     Gần thi học kỳ, cô chủ nhiệm không thấy Phương đến lớp. Quán hủ tiếu của mẹ em đìu hiu, con chó giật mình sủa vang khi thấy khách lạ. 
     Chuông nhà thờ lễ sớm, Hạnh ngồi bật dậy, định gọi tư Sanh nhóm bếp nhưng miệng như cấm khẩu, đôi chân tê rần, tay quờ quạng ngã lăn quay xuống sàn nhà.
   Tư Sanh hốt hoảng la làng. Thầy Hai rồi bà Ba "đa hệ" cùng cả xóm chạy sang. Thầy Hai đẩy mọi người ra ngoài lớn tiếng:
     - Để cô ấy nằm yên, bà con tránh ra để lấy ô-xy, ai có kim băng đưa tui…
     Thầy bình tỉnh lể mười đầu ngón tay, nhân trung, vuốt  hai dái tai rồi nặn ra chút máu. Hạnh tỉnh dần, mắt he hé mở…
     Thầy đứng lên thở hắt ra, rồi giảng giải như ông đốc-tờ:
     - Gọi taxi đưa đi bệnh viện. Hạnh bị tai biến, cái bịnh này vỡ động mạch não, giống như ống nước lâu ngày bị xì phải nằm yên sơ cứu đã, khi tỉnh lại mới đưa đi cấp cứu nghe bà con, động đậy là toi mạng…
     Hầu hết cư dân xóm "công viên cây xanh" định cư trể nhất cũng đã hơn mười năm. Dính cái quy hoạch "treo" đành chịu, bà Ba "đa hệ" đòi đi kiện:
     - Thành phố đã chỉ thị, dự án nào ba năm không thực hiện phải hủy bỏ, để bà con an cư lạc nghiệp. Gần hai mươi năm nay, không ra ngô ra khoai. Phải như nhà tư Sanh có giấy tờ "hợp pháp" bán cũng được bộn tiền, gia cảnh hắn như vầy tính làm sao… ?
     - Đm! Thằng "cò" hỏi mua nhà tư Sanh là em vợ thằng T. ở phòng "nhà đất" trên quận chớ đâu… tui rành quá mà!
     Năm Nghinh chạy xe như cowboy, vừa tắt máy đã nhảy phắt xuống, chạy ào vô nhà tư Sanh:
     - Đm! Mầy có biết con Phương làm gì không?
     - Thì nó đi làm tiếp thị Bia Saigon ở quán "999 Bò Tươi Củ Chi" chớ đâu!
     Năm Nghinh kéo tay áo chạm vết thương, tư Sanh la oái oái:
     - Mầy đi liền với tao, đm. nóng mắt…
    Năm Nghinh hùng hổ như đi bắt cướp, đưa cái xe vô đầu hẻm. Lần này tư Sanh kéo áo năm Nghinh:
     - Đứng yên…
     Xen lẫn trong không khí ồn ào, giọng ai đó vang lên:
"Ngỡ rằng thầm nhớ ai kia
Thấy cô áo đỏ nhớ bia Sài-gòn"
     Phương đứng đó, đôi má đỏ lựng, thân hình nhỏ nhắn của em trong bộ đồng phục tiếp thị. Tư Sanh khoác tay ra về. Năm Nghinh đạp máy nổ, mặt nghệch ra không hiểu vì sao…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...