-
Hắn đó ! Bắt lấy nó…
Đám đông như bầy sói khát máu, điên cuồng
đuổi theo thằng bé gầy gò đen nhẻm, chiếc áo trắng ngả màu cháo lòng lộ ra hai
cánh tay tươm máu bởi những nhát gậy không nương tay. Hình như cơn say máu càng
dữ dội khi có ai đó hét lên:
-
Đập chết mẹ nó đi, bà con ơi…
Đoàn người hò reo đồng thanh tương ứng
vang lên như tiếng gầm của ác thú khiến thằng bé luống cuống, cặp chân khẳng
khiu suýt quỵ xuống giữa đường, nó quay nhanh về đằng sau dừng lại như muốn
buông xuôi…
Bỗng tiếng trống tan trường dội từng hồi
rồi lắng dần như âm thanh cứu rỗi, tất cả đều khựng lại. Lão Nhiếp vất cây gậy
vào bụi tre, tay quệt mồ hôi nhìn vào cổng trường tiểu học, những bộ đồng phục
áo trắng quần xanh xinh xắn, thơ ngây rạng rỡ cười đùa túa ra như bầy ong vỡ
tổ.
Nó không thể lẫn vào đâu được, Nó không
thuộc thế giới hung bạo đằng kia đang đuổi theo bén gót, Nó cũng không thuộc
thế giới trẻ thơ đang tung tăng hồn nhiên vô tư lự như những cánh hoa trắng
muốt đang vây quanh tò mò nhìn nó.
Nó mồ côi ở với bà nội, Nó giữ bò, Nó ăn
trộm con gà mái tơ nhà lão Nhiếp, nó túm được nhúm lông, con gà vẫy vùng cục ta
cục tác inh ỏi, nó nhảy qua hàng rào, cái lưng lãnh trọn đầu gậy của lão Nhiếp,
nó thấy tê rần như bị điểm huyệt, ngả quỵ, đòn thù tới tấp, thân phận nó kém xa
con gà.
Nội Nó rơm rớm nước mắt xót xa, xát muối
vào những vết thương hằn lên trên làn da rám nắng của thân hình còm cỏi mà lòng
bà đắng ngắt, có khi vì thương bà mà nó nên nông nỗi này. Nó biết nó sai rồi.
Những nhát gậy, cú đá không đau lòng nó bằng lời miệt thị của đám đông kia:
"Đồ ăn trộm, tổ cha thằng cháu nội mụ Tư Riêu!".
………..
Dòng sông hiền hòa bỗng dưng cuộn trào
hung dữ bởi cơn lũ đầu nguồn, cha Nó ngụp lặn bơi theo con nước đục ngầu đang
gào thét, nắm tóc cứu được con Mị - cháu ngoại nhà lão Nhiếp. Cha nó đưa được
Mị vào bờ, vừa buông tay liền bị gốc cây già trôi sông nhấn chìm mất xác.
Chuyện qua lâu rồi, ơn cứu mạng không ai
còn nhắc đến, không rõ Mị còn nhớ hay quên, hơn nữa bây giờ cô ấy bị điên. Đôi
khi bực quá nhà lão Nhiếp lại trách ngược, thậm chí phun ra thành lời với cô
Mị:"Sao mầy không chết phứt cho rồi!". Đúng là "Cứu vật, vật trả
ơn. Cứu nhơn, nhơn báo oán".
Nội mất. Nó kéo chà tre rào kín cổng, bỏ
làng đi phiêu bạt giang hồ. Nó xuống xe ngay ngả ba, vùng miền Đông đất đỏ, chỉ
có những hàng cao su thẳng tắp bạt ngàn, cành lá ngã nghiêng buồn hiu trong gió…
Nó phân vân không biết đi hướng nào, thỉnh
thoảng tiếng gầm gừ của xe ô tô lên dốc và ánh đèn pha hắt bóng nó to dần lên
vách gỗ của những căn nhà hai bên đường, nằm im lìm trong đêm đen. Căn chòi bán
trái cây mái lợp lá buông của ai đó chỉ còn sót lại những trái chôm chôm, trái
mít da đen sì, đã bị hư hỏng, Nó nuốt nước miếng, cái đói thấm dần khiến tay
chân nó bủn rủn, run run bóc từng trái chôm chôm bỏ vào miệng, Nó chưa kịp nhai
đã vào trong cổ, nó chưa hề biết mùi vị ngọt lịm của cây trái đặc sản miền Đông
Nam Bộ. Nó leo lên sạp tre, ngủ vùi trong cơn mê mệt mỏi.
Âm điệu lạ lùng của người đàn bà khiến Nó
choàng tỉnh ngồi bật dậy, tấm đắp bằng vải dù ai đã đắp lên thân hình nó rơi
xuống đất.
-
Mầy ở đâu mà ngủ ở đây, vậy con?
Nó dụi mắt, lúng túng:
-
Tui ở Quảng Nôm (Nam), tới (đến) đây
hồi phia
(khuya),
chẻng (chẳng) biết đi mô (đâu)!
-
Chớ cha mẹ con đâu?
-
Tui có cha mẹ chi mô, bà nội chết
rùi (rồi)…
Người đàn bà Nam bộ tử tế, tốt bụng cố
gắng ngồi lắng nghe Nó tỏ bày bằng giọng xứ Quảng đặc trưng quê nó.
Bà quay vào nhà đem ra cho Nó bộ đồ đã cũ:
-
Của con tao đó, mầy đi tắm rồi thay
liền đi, mầy hôi
quá
rồi con…
………
Nó có bà mẹ nuôi vậy đó. Nghe bà kể hồi
sắp hòa bình mà ghê, suốt từ Xuân Lộc – Long Khánh kéo dài xuống tận ngã ba Dầu
Giây rồi đến tận Hố Nai, trong lô cao su dọc hai bên đường QL.1, xác chết cả
dân và quân hai bên như rạ, có khi tính bằng gốc cao su. Chồng và hai đứa con
bà mất xác.
Nó phụ với bà bán trái cây, nào là chôm
chôm, sầu riêng, măng cụt… đến từng bó miến từ cái thời xe đò chạy bằng than. Từng
đoàn xe khách, xe tải chờ qua trạm 17 dừng trước nhà bà, có khi mỗi ngày bán
được mấy tạ.
Tâm hồn Nó lớn dần theo tình thương yêu của
bà. Bà nghe ai đó nói: “Khi tặng hoa hồng cho ai, trong tay mình ắt có mùi
hương”, bà tất tả chạy đi nhờ làm giấy khai sinh và xin cho Nó đi học. Chính
quyền địa phương BH2 ngày ấy thật tốt với dân, chí công vô tư, tạo điều kiện,
tận tình và cảm thông với hoàn cảnh bà con, dù đã hết chiến tranh nhưng họ đành
lìa bỏ quê nhà, tha phương cầu thực…
Nó “tồng ngồng” khi vào lớp một. Cô giáo
cho nó làm lớp trưởng, Nó hãnh diện vì được làm Người. Mẹ nuôi đã “khai tâm”
cho nó bằng những con chữ M.Í.T, C.A.O.S.U, C.H.Ô.M C.H.Ô.M…
Mùa cây trái đã đi qua, ngoài giờ đi học
Nó đi thồ lá chuối, mủ chuối bết những vết thâm đen trên nền vải treilli đã bạc
màu. Mùa cao su rụng lá, vỏ hạt và những cành khô là chất đốt, hạt cao su cũng
đem lại cho mẹ con nó những đồng tiền quý báu, mẹ nuôi nói để dành mua xe đạp
cho Nó đi học. Ôi! Nó nhớ bánh chuối chiên của bà tám N. chiên bằng dầu hạt cao
su sao mà ngon!
Đạp chiếc xe chớm lên đỉnh dốc, Nó thầy
thầy T. cố đẩy chiếc xe thồ sườn mobilette chất đầy những buồng chuối xanh um lên
chiều ngược lại, mồ hôi túa ra ướt đẫm trên khuôn mặt khắc khổ của thầy. Bỗng
nó lùi vội xe tránh vào bên trong vườn chuối. Nó sợ thầy “dị” với nó, làm thầy
mà cũng lam lủ như nó sao được! Sau này nhắc lại, nó ân hận quá chừng!
………
Nó tốt nghiệp trung học, thi vào cao đẳng
sư phạm ĐN. Ra trường Nó được phân về dạy ở chính ngôi trường hơn năm năm trước
nó từng đi học. Nhưng môi trường giáo dục bây giờ đã khác, mãnh lực kim tiền đã
xô ngã bức tường mô phạm lăn chiêng. Những gì các thầy cô làm bình thường ngày
trước như dạy thêm các em học hành yếu kém hay bồi dưỡng học sinh giỏi nhưng
không thu học phí, bây giờ phải “xin phép” và lại thu tiền! Ra trường không
được phân công, phải đi “xin” hay “mua” việc, Mùa tuyển sinh như ngày hội “cống
nạp”. Nhìn đâu cũng thấy những chuyện không vui. Có phải vì “chuột chạy cùng
sào, mới vào sư phạm” nên ra nông nổi này chăng?
Mẹ nuôi đã già. Quê hương bản quán xa vời,
Nó quyết định “xin” nghỉ dạy, đi làm cu…li!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét