Thứ Tư, 9 tháng 6, 2021

CON CHIM MÊ BÓNG MÌNH


Sáng nào cũng con chim nhiều màu sắc ấy, bay đến đậu trên nhánh bần, nghiêng đầu soi bóng mình xuống mặt nước hồ trong vắt.
Viền mi xanh biếc quanh đôi mắt long lanh, nổi bật với bộ lông màu trắng ngà, kèm theo chiếc mồng đỏ tươi và chiếc mỏ cong đen tuyền. Không ai biết nó là chim gì.
Lá bần xanh rung rung theo điệu nhảy tinh nghịch của nó, khiến mặt hồ cũng gợn sóng lăn tăn.
Trong cõi luân hồi, nó vốn sinh ra trong nhà Diệu Đế. Trải qua vô lượng kiếp, sinh sinh diệt diệt, có kiếp nó là nhà thơ, nhạc sĩ, thầy tu, nhà văn, anh hề, con quạ, giáo sư tiến sĩ, con công… Nó chưa hề đầu thai làm anh lính.
Nhưng kiếp nào nó cũng chỉ thích soi bóng mình.
Khi chỉ thấy và nghĩ về mình đâu thấy ai khác, nói gì đến đỉnh Thái Sơn mờ mịt trong mây.
Tiếng chuông thức tỉnh vọng cõi trần ai, chỉ làm nó ngái ngủ. Một đêm kia nó mơ thấy Thạch Sùng chắt lưỡi, tiếc nuối một thời hoàng kim đã tan tành mây khói vì thiếu mẻ kho.
Nó không có bạn kể cả đồng loại, sự đố kỵ và hãnh tiến khiến tâm hồn nó cô đơn. Nó chỉ biết soi bóng mình trên mặt nước trong veo và tự hào với màu lông sặc sỡ của mình, cùng đám bèo nhởn nhơ màu hoa tím ngát.
Một sáng kia, nó đâm ganh tị với chiếc bóng của mình. Nó gầm gừ nhảy nhót điên dại, bóng nó nhạt nhòa loang ra không còn rõ nét màu sắc kiêu kỳ trên mặt nước trong veo.
Nó bay vút lên, mây trắng hòa lẫn màu lông, khi không còn soi được bóng mình, nó chết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...