Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2022

EM MÈO TAM THỂ MẸ

    Trời không mưa. Sầu riêng, chôm chôm gần hết mùa chỉ còn trơ cành. Vườn im ắng không nghe tiếng ve kêu râm ran như những mùa xưa cũ.

Vòi nước bung mạnh thành tia vọt xa qua bên kia, nơi có bụi nghệ rậm lá xen lẫn hoa lài, bỗng con mèo tam thể hoang nhảy vọt qua, lủi thật nhanh qua hàng rào dăm bụt mất hút.
Tôi ngồi dựa vào gốc cây mận trải đầy bóng mát dưới ánh nắng chói chang. Lấy điếu thuốc, bật lửa, những vòng tròn lơ lững nhạt nhòa dần, bay theo cơn gió. Tôi lắng tai nghe, hình như có tiếng meo meo nho nhỏ đâu đó...
Những giọt nước trên cành lá phản chiếu ánh mặt trời long lanh như cầu vồng mỏng manh, tan biến.
Bụi hoa lài trổ bông trắng muốt, tỏa hương thoang thoảng. Tôi định hái vài chùm, lát nữa đây nàng đến tôi sẽ cài lên mái tóc nàng. Tiếng meo meo lại càng nghe rõ, vạch khóm nghệ nhìn vào. Ôi! Bốn con mèo con ướt nhẹp, bùn đất đỏ bám đầy từ chân lên đầu nhìn tôi cảnh giác, đưa chân ra như muốn chống lại, có con chồm lên sẳn sàng đối phó. Tôi cẩn thận lấy găng tay đeo vào, bắt từng con bỏ vào xô nhựa. Vắt khô nước chiếc khăn, tôi lau sạch từng con. Mỗi con một màu thật ngộ nghĩnh, mèo mướp, mèo vàng, mèo đen, đặc biệt con mèo tam thể rất đẹp. Bọn chúm gờm gờm nhìn tôi như kẻ thù. Tôi chọn nơi khô ráo và kín đáo sau mái hiên nhà, tôi chỉ sợ mèo mẹ ngữi có hơi người sẽ tha con đi mất.
Tôi lìa quê hương tìm về đây sau ngày tàn cuộc chiến. Cha mẹ tôi mất sớm, bà ngoại nuôi tôi khôn lớn. Nhưng khi tôi về, sau mấy năm tù tội bà cũng không còn. Tôi theo Hưng, bạn cùng khóa về nơi đây, phát hoang lập mảnh vườn trồng cây trái ở gần ngã ba Hiếu Liêm, đường về thị trấn Tân Uyên. Đôi khi tôi nghĩ cũng lạ, hòa bình rồi chúng tôi lại đến đây, chiến khu D. của một thời máu lửa. Thế hệ chúng tôi, biết bao người ở cả hai miền Nam, Bắc đã nằm lại nơi này. Túp lều mái lá và hai con chó đã cùng tôi sớm tối với khu vườn, vui buồn chỉ có ánh trăng.
Hôm nay nàng không đến, chùm hoa lài đã héo, mùi hương cũng bay theo gió. Tôi sực nhớ bầy mèo con, nép mình bước đi nhè nhẹ, tôi nhìn mèo mẹ đang liếm lông các con âu yếm, nằm khoanh tròn trong chiếc ổ lá đơn sơ cho con bú, những cặp mắt mèo con nhắm nghiền đang say sưa với dòng sữa mẹ.
Tôi nhóm bếp nướng và xé nhỏ con cá khô cuối cùng định dành cho bữa chiều, trộn chung với ít cơm còn sót ở đáy nồi đem ra cho mèo mẹ. Vừa thấy tôi, mèo mẹ vụt chồm lên sợ hãi, nhảy qua chân tôi mất hút, lũ mèo con cũng tự động dồn vào một góc, con mèo con tam thể đứng lên nhe răng nhìn tôi gừ gừ, dữ tợn.
"Mình chăm sóc tử tế với mèo mẹ, nó sẽ ở lại với mình...!" Tôi tự nhủ lòng.
Mèo mẹ không bỏ ổ và tha con đi như người ta thường nói, hay nó và tôi đồng cảnh tương lân? Tôi cũng mồ côi trơ trọi không nhà! Nhưng chúng nó hạnh phúc hơn tôi, ít ra cũng có mẹ có con.
Tiếng xe đạp lạo xạo trên con đường đầy đất đá vụn vào vườn. Nàng hiện ra tươi rói dưới vành nón nghiêng nghiêng. Nàng lấy chiếc giỏ lát đưa qua đưa lại, nhìn tôi kèm với nụ cười, đôi má hồng lên trong nắng:
- Đố anh trong giỏ có gì? Cho đã thèm luôn...
- Thuốc lá, cà phê... và rượu!
Món ruột mà, lần nào nàng lại không đem đến. Nhưng lần này tôi thua. Chỉ có đĩa xôi đậu xanh, tô chè và con gà luộc vàng ươm...
- Anh không nhớ hôm nay ngày gì à? Giỗ mẹ đó!
Tôi bất ngờ, tôi đã quen tính ngày tháng bằng vết cứa trên cây cột mỗi mùa trăng. Mẹ tôi mất đúng vào ngày 20.7, ngày chia đôi đất nước mà tôi không nhớ (lâu nay tôi dùng ngày dương lịch). Nàng lau sạch chiếc bàn bằng gỗ thông, lấy từ pallet, dọn lên có cả hai cây đèn cầy và chiếc lon sữa bò đựng gạo, thắp nhang. Rượu đã hết từ hôm trước, nàng nhìn tôi như ngầm trách móc. Tôi nhìn lên hàng cây, lá reo trong gió thì thầm:
- Không em, anh buồn... (Hy vọng lần sau nàng sẽ mua rượu nhiều hơn)
Nàng lấy từ đáy giỏ chai rượu nút bằng lá chuối, sủi bọt rót vào ly. Tôi thắp nhang khấn mẹ, mẹ bỏ tôi đi khi tôi chưa nhìn rõ mặt. Hôm nay mẹ có về... ?
Tôi sực nhớ bầy mèo. Chờ nàng chắp tay lâm râm khấn vái xong, tôi thì thầm:
- Có mẹ rồi, đi theo anh...
Nàng ngạc nhiên khi trông thấy mèo mẹ đứng lên, cong lưng thủ thế. Tôi xoa nhẹ đầu mèo mẹ, lũ con đã quen hơi người không còn nhe răng, trợn mắt. Nàng bế từng con lên tay, áp vào bầu ngực âu yếm. Tôi nói bâng quơ:
- Nơi đó không phải của mèo!
Nàng thẹn thùng buông rơi mèo con, nó đưa cặp mặt tròn vo nhìn nàng.
Khi vắng nàng, tôi sẽ có niềm vui, lũ mèo con. Nhìn chúng hồn nhiên nhảy nhót, đùa vui rượt chạy khắp sân, đôi lúc vật nhau hay thu mình bò chậm rãi tập bắt mồi trông thật vui mắt.
Mỗi lần tôi meo meo gọi cho ăn, cả mẹ lẫn con tụ về, nằm mọp ngoan ngoãn nhìn đĩa thức ăn trên tay tôi háo hức, những cặp mắt tròn xoe, sáng trong như bầu trời thu nhỏ, nhưng hôm nay vắng mèo mẹ.
Suốt ngày hôm sau không thấy bóng dáng của nó, tôi bồn chồn lo lắng. Những người dân nơi đây đi nương rẫy, thỉnh thoảng còn bị chết hay thương tật vì bom mìn thời chiến tranh sót lại. Ngược lại, họ cũng mưu sinh bằng nghề săn, bẫy thú rừng. Có khi nào em mèo tam thể mẹ của tôi...
Tôi nôn nao âu lo, đàn mèo con vẫn nô đùa, ăn no lại vô tư thoải mái nằm ngủ.
Rừng mênh mông, vườn cây trái bao la, tôi thấp thỏm thầm mong em mèo tam thể mẹ trở về nhưng nó vẫn không về hay đi tìm mèo đực bỏ con? Không đời nào, mèo không phải là người.
Lũ mèo con có lẽ nhớ mẹ, mỗi con nằm mỗi góc, không nô đùa, nhảy nhót như thường ngày. Tôi liên tưởng đến thân phận mất mẹ của tôi ngày xưa, lòng dâng lên nỗi ngậm ngùi, ứa nước mắt.
Tôi đạp xe đi hỏi thăm mấy chủ vườn lân cận nhưng không nhận được tín hiệu gì về em mèo tam thể mẹ của tôi.
Mồ hôi ướt đẫm thấm môi tôi mặn chát, đột nhiên có một con mèo chạy vụt qua, tim tôi đập rộn ràng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi dựa xe đạp vào gốc cây bên đường, ngồi thở dốc... nhưng con mèo vừa chạy qua màu vàng, không phải em mèo mẹ tam thể của tôi.
Nguyễn Châu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...