Ta mượn lời
“Nhất nhật bất kiến…”
để nhớ về em
những ngày xưa cũ
Ta già nua
khoảnh khắc tựa trăm năm
gang tấc thôi
đã thấy xa xăm
Dù quờ quạng tay chân
vẫn ôm lòng hồ thỉ
Lá tàn phai
Lòng chưa phỉ chí
hào hoa kia
rụng mất bên thềm
Khoảnh khắc thôi
ngày cũng dài thêm
Thời gian không đủ
linh hồn ta giẫy chết
Chỉ khoảnh khắc
đã là diễm tuyệt
Đàn buông dây
tơ phím lỡ làng
Khoảnh khắc thôi
không còn vọng tiếng ngân
vang
của
ngày xưa cũ...
PNCU
(Nguyễn Châu)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét