Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2022

TRÍCH THƯ CỦA BẠN

 Tui nằm đó, chưa chết ông ạ. Có tiếng gõ cửa, nhưng tôi giả bộ nhắm mắt. Nghe thằng T. thì thầm:
- Mấy chục?
- Năm chục! Thằng P. đáp.
Một giọng khác xen vô:
- Hắn nằm chờ chết, ăn uống được gì mà cho nhiều? Để dành phúng điếu!
Tui he hé mắt nhìn tụi nó. Mặt thằng nào cũng như đưa đám. Thằng dụi mắt, thằng lấy khăn mu-xoa khịt khịt mũi. Thằng T. để tay trên trán tôi, cách năm phân.
- Ái chà! Sốt sốt… Bác sĩ, y tá đâu? Một lũ vô trách nhiệm!
Hắn chạy ra hành lang, té ra hắn sợ truyền nhiễm.
Tụi hắn nghĩ tôi mê man. Thằng P. viết mấy chữ trên phong bì, sè sẹ kéo nhau ra khỏi phòng.
Tui đang thiu thiu. Công đoàn cơ quan đến thăm. Lão phó kiêm chủ tịch, vạch mí mắt tôi lên. Tui nhột, cố đơ ra. Lão quay qua cô thủ quỹ:
- Trắng dã, không qua khỏi con trăng!
Cô thủ quỹ thở dài, cố nén nỗi hân hoan.
Tôi trở mình, quay vào trong. Cả bọn cuống quýt: - Bác đã tỉnh! Lạy ơn trên, lạy ơn trên…
Tay tôi đánh sầm xuống nệm. Loáng thoáng tiếng thì thào:
- Hồi dương, hồi dương…
Cả lũ đó ông ạ. Thời gian tôi bệnh, lợi dụng được ủy quyền. Bọn chúng tha hồ đục khoét.
Bọn thằng T., thằng P. là bạn thời chiến đấu của tui. Những năm nằm gai nếm mật, thương quý nhau rất mực ông ạ. Nhưng từ ngày tui ăn nên, làm ra. Chúng lại đố kỵ, tìm cách hất chân, gièm pha đủ thứ, hòng thay chỗ ghế tui ngồi. Tui chết, thiếu gì thằng sướng.
Nhưng tui sống làm gì với bọn chó đẻ này, hở ông?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...