Thằng Cự xuất thân thuộc hạng bần cùng, nghĩa là nghèo
mạt rệp. Làng tôi có tục kỳ lạ: Ai nghèo khổ quá đều gọi bằng “thằng”. Khác với
thời ông Ngô Tất Tố, chị Dậu do hoàn cảnh ma chay cha mẹ tốn kém, bệnh tật hiểm
nghèo dẫn đến túng thiếu nên bị liệt vào hạng cùng đinh, nhưng vẫn được ông gọi
là “chị”.
Thằng Cự giữ trâu cho nhà năm
Pháo, hắn lớn tồng ngồng ra dáng thanh niên, nhưng chỉ mặc độc chiếc quần đùi
vải tám đen mốc thếch. Trời nắng nóng hắn thích trầm mình dưới ao, thấy mấy bà
mấy cô đi ngang qua, hắn vụt đứng lên làm cái quần đùi tụt xuống dưới đầu gối.
Bà nào cũng cười ré lên, mấy cô mắc cở mặt đỏ lựng lấy nón che nghiêng, không
biết có thấy gì không?
Thằng Cự thích chim, nuôi chim
không tốn cơm gạo như chó với mèo. Đặc biệt hắn giành hết tâm trí cho con két,
từ khi nó còn đỏ hỏn.
Một hôm con két hét vào tai thằng
Cự:
-
Dắt
trâu, dắt trâu… két…két…két!
Rõ ràng con két biết nói, có lẽ nó nghe quen
tai từ năm Pháo. Thằng Cự phấn khởi, bắt đầu dạy từng câu cho két. Dần dà con
két nói thay lời thằng Cự:
- Đ. má năm Pháo, đ. má năm Pháo…
két… két…
Ban đầu năm Pháo
tức cười, ai cũng biết nó “nói như vẹt”, nhưng nghe con két nói riết lão đâm ra
bực bội. Làm người như thằng Cự không học không hành, ai nói chuyện gì nghe
xuôi tai cũng nhập tâm, huống gì con két.
Năm Pháo biết
thằng Cự đầu bò dễ dụ. Một hôm lão kéo hắn vào nhà, tỉ tê:
- Mi ráng siêng năng, mai mốt con Mận lơn lớn,
Tao
gả cho. Miếng đất kế bên chuồng trâu tao cho mi làm
nhà…
Khỏi phải nói, thằng Cự sướng như lên mây,
hắn ra sức dạy con két:
-
Hoan
hô năm Pháo, tri ân năm Pháo… két…két.
Thằng Cự nhỉn lom lom bộ ngực và cái
mông của
con Mận núng na núng nính, chỉ tội hơi
lủn. Con Mận e thẹn cúi mặt, tầm nhìn của Mận trúng ngay cái vật lợn cợn bị cái
quần đùi ướt nhẹp dính chặt vào da của thằng Cự, con Mận lúng túng buông rơi
cái nồi nhôm nấu rau heo, làm thằng Cự giật mình.
Con két hét lên:
-
Hoan
hô năm Pháo, tri ân năm Pháo… két…
két.
Đêm về mệt mỏi ngủ say vùi, thằng Cự nằm mơ
thấy con Mận dẫn hắn đến Thiên đường, tòa nhà nguy nga đồ sộ dát vàng, những vì
sao là những hạt kim cương lóng lánh trên bầu trời xanh lơ, ánh sáng bàn bạc
bởi ánh trăng mờ ảo lung linh tròn vành vạnh. Bầy tiên nữ múa khúc nghê thường,
nhạc cung đình réo rắc ngân vang… Con Mận với trang phục hoàng hậu kiêu sa như
trong tuồng hát bội. Các cung nữ quỳ dâng mỹ tửu, ngự thiện tràn trề “nem công
chả phượng” được xếp thành hình chữ “vạn niên”, “Phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam
sơn”…
Mặt trời lên đã
quá ngọn sào, thằng Cự chợt tỉnh giấc. Con két vỗ cánh, kêu vang:
- Đ.
má năm Pháo, đ. má năm Pháo… két…két… Dắt trâu, dắt trâu… két… két.
Thằng Cự dụi mắt, ngoài đồng thấp
thoáng đám thợ cấy trên mặt ruộng. Con Mận mặc áo bà ba xẻ tà, hai tay giữ thúng lúa đội trên đầu, đưa ngấn bụng trắng
ngần bước qua mặt thằng Cự, cặp mông đong đưa thấy ghét. Qua giai đoạn cày bừa,
con trâu cùng Cự cũng thảnh thơi hơn, hắn sà đến chỗ cối xay lúa, hai tay đở
giùm con Mận. Cái thằng vô ý vô tứ, ngực con Mận cạ sát vào bụng thằng Cự, con
nhỏ hai má ửng hồng thở hổn hển thiếu điều muốn hụt hơi, làm như thúng lúa nặng
cả tạ.
Cũng nói sơ qua con Mận, nó mồ côi
cả cha lẫn mẹ từ năm lên mười, vợ chồng năm Pháo ra tay tế độ đem về nuôi như
kẻ ăn người ở trong nhà. Cả ngày lầm lầm lì lì, làm đủ thứ chuyện không hở tay.
Lúc rêm mình, năm Pháo còn bắt con Mận đấm lưng hay bóp tay bóp chân.
Vợ năm Pháo chẳng cần quan tâm, mụ
có sạp tạp hóa dưới chợ huyện, ăn trắng mặc trơn nên người mụ đẩy đà. Có lần mụ
định đưa thằng Cự xuống chợ giúp mụ, nhưng năm Pháo gạt phắt.
Tháng chạp trời se lạnh, vụ chiêm
đưa mạ xuống ruộng, tết Nguyên Đán cũng gần kề. “Đói thì ăn ráy ăn khoai, chớ thấy lúa trổ tháng Hai mà mừng”, ra
Giêng gặp đợt rét chỉ có nước ăn cám. Năm Pháo cho thằng Cự cái áo trấn thủ
bằng vải ka-ki màu cứt ngựa ở giữa lót bông, ngắn đến thắt lưng, vật kỷ niệm
của lão thời chống Pháp. Nhìn thằng Cự giống như con cào cào cồ, mọc chưa đủ
cánh, lòi cái bụng lổ rún đen thui với chiếc quần đùi cố hữu.
Năm Pháo vỗ về:
-
Năm
tới mi sung vào tráng đinh thực thụ rồi, ăn mặc cho ra vẻ với ngươi ta, ai đời cứ
“tròng” cái quần củn cởn, lúc la lúc lắc cái sự đời, thiệt ngứa con mắt! Ráng
mần siêng năng, tao gả…
Tự nhiên năm Pháo ho sù sụ. Lão sai
thằng Cự sửa chuồng trâu, đánh tranh lợp lại mái. Cự nhắc cái vụ cho nền nhà,
lão khoát tay nói:“từ từ…”.
Tiếng mõ cầm canh vọng về từ cuối
xóm, trăng lưỡi liềm thượng tuần chênh chếch, bỗng con Mận cầm đuốc chạy sang
nhà thằng Cự:
-
Ông
Năm kêu ông kìa, lẹ lên!
Ánh đuốc bập bùng, đôi mắt con Mận lúng liếng
phản chiếu hai đốm sáng long lanh. Thằng
Cự quay lưng, lật đật choàng vội chiếc áo trấn thủ, con Mận đăm đăm nhìn thân
hình lực điền vạm vỡ của Cự, trong lòng nó dâng lên niềm thương cảm lẫn khát
khao…
Năm Pháo ngồi bên mâm rượu đĩa gà
xé phay đầy ụ, ra dấu cho Cự:
-
Mi
ngồi xuống đây, uống rượu với tao!
-
Dạ,
lạy ông, con không dám!
-
Trước
khi nói chuyện trọng đại với mi, tao cho
phép.
Thằng Cự run như cầy sấy, riu ríu ngồi xuống mép
ghế.
-
Thằng
thiệt lạ, trai tráng gì mới hai cốc cỏn con
mà mặt đỏ như trái gấc, rót!
Đêm đã dần khuya, tiếng dế nỉ non
xen lẫn tiếng ếch kêu ồm ộp, thằng Cự nằm quay lơ sùi bọt mép.
Khoảng giờ Dần tiếng gà gáy sang
canh, con Mận hoảng hồn thấy đống thịt lù lù của thằng Cự nằm bên mình lúc nào
không hay, nó lùi dần xuống cuối chiếc giường tre, ngồi bó gối nhìn thằng Cự
nằm thẳng cẳng như chết rồi.
Năm Pháo xô cửa phên buồng con Mận,
đưa đầu gậy gõ gõ vô hai ống quyển của thằng Cự. Hắn co giò mở choàng mắt, thấy
con Mận ngồi ôm mặt, tóc tai rũ rượi lại thêm năm Pháo một tay chống nạnh, tay
kia cầm ba-tong nhịp nhịp…
Thằng Cự nhảy lẹ xuống giường, mặt
tái mét.
-
Mi là thằng phản chủ, nuôi ong tay áo. Đi lên
nhà trên, rồi tao nói chuyện. Cả con kia
nữa, tụi bay là thứ vô ơn, bôi tro trát trấu nhà ông!
Hai đứa như con mèo ướt, khoanh tay
cúi đầu chờ cơn thịnh nộ. Nhưng không, giọng năm Pháo khoan hòa, phủ dụ:
-
Chớ
tụi bay nôn nóng điều chi? Tao đã hứa một
lời như đinh đóng cột, “tứ mã nan truy”.
Cớ sao lại làm điều dại dột, tao còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ? Dòng họ mấy
đời nhà tao, dù không khoa bảng cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc. Cớ sự rành
rành, bay tính làm sao? Nói…
Con Mận thiếu điều muốn quỵ, thằng
Cự mặt cắt không còn giọt máu. Tay vân vê hạt nút áo trấn thủ mà nghe lòng lạnh
ngắt.
Y như lời, năm Pháo thông báo làng
trên xóm dưới ngày thành hôn của hai trẻ mồ côi. Đời này ít ai có lòng độ lượng
và tử tế như ông, râm ran trong nhà ngoài ngõ bà con bàn tán xôn xao, ai cũng
hả hê mừng cho hai đứa nghèo hèn tốt phước.
Mảnh đất kế chuồng trâu, năm Pháo
không cho như đã hứa, bù lại sai thằng Cự đốn chục cây tre và vác trăm tấm
tranh sen về để sửa lại căn nhà tranh rách nát của hắn. Công việc hằng ngày vẫn
y như cũ, thỉnh thoảng con Mận đấm lưng, bóp tay bóp chân cho năm Pháo khi trái
gió trở trời.
Cưới nhau mới hơn sáu tháng, con
Mận đẻ được thằng cu. Mụ năm Pháo nựng nựng bìu thằng nhỏ, xởi lởi:
-
Mồ
cha nó, sao giống thằng Cự quá thể! Củ
này lớn lên phải biết, chết người chớ
chẳng chơi!
Chỉ có Cự là hồn nhiên, lòng hắn
dâng tràn niềm cảm khái, tự nhiên có vợ có con. Nó tu mấy kiếp mới được năm
Pháo ra tay cưu mang, đùm bọc. Công xá từ ngày giữ trâu đến giờ hay làm đầy tớ
suốt đời như con Mận, đâu thấm tháp gì so với tấm lòng vĩ đại của năm Pháo dành
cho vợ chồng hắn. Năm Pháo là tiên là Phật, hắn thề đời đời ghi nhớ công ơn.
Con két nghiến rệu rạo từng hạt bắp
khô đét, hét vang:
-
Hoan
hô năm Pháo, tri ân năm Pháo… két…két.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét