Cô Đào sinh ra trong
gia cảnh thanh bần, năm mười lăm tuổi cô đã xinh đẹp lạ thường, mặt rạng rỡ
sáng ngời và thanh khiết như vầng trăng đêm rằm. Mẹ cô sợ thần tiên, ma quỷ bắt
mất con bà, nên cạo đầu cô trọc lóc. Càng trọc giống ni cô và với dáng người
tròn trịa nẩy nở, sớm dậy thì đã khiến bao người đêm mơ ngày tưởng, mê như điếu đổ.
Da cô trắng hồng, kèm
theo đôi má bầu bỉnh và hai tay lông măng như tơ, trông cô hấp dẫn lạ thường,
cô là con trời, con Phật chớ chẳng chơi.
Trong đám trai làng,
đứa nào cũng bặm trợn. Cha cô gởi vào chùa, nhưng số cô không có căn tu. Sư sải
nhìn cô lom lom, biết đâu:”Thuyền từ cũng
muốn về Tây Trúc/ Trái gió cho nên phải lộn lèo…”(HXH)
Tinh hoa phát tiết
quá đà, cô điên! Cô đi lang thang hay chui vào bụi rậm, cả nhà đi tìm muốn hụt
hơi. Có khi cô ngồi trong bụi tre gai rậm rì, không biết làm sao cô chui vào được
mà không hề hấn gì. Mọi người chặt, lôi từng nhánh gai nhọn hoắt, kéo cô ra.
Cha cô đóng chiếc củi
tre để nhốt, cô gào lên những âm thanh nghe chói tai và xé rách áo quần, lồ lộ
đôi ngực trần thanh tân, thân hình đẹp tựa tiên nga và đôi mắt đẹp như nhung, vằn
lên cơn giận dữ.
Mẹ nhìn cô rơm rớm nước
mắt. Có bệnh vái lạy tứ phương, cha mời thầy pháp trừ tà. Cô ngồi yên cho thầy
cầm roi dâu đi quanh, tay trái bắt quyết, miệng niệm chú nhưng thầy cũng thần hồn
nát thần tính, roi dâu xé gió vút vút qua đầu…
Bỗng cô cười sằn sặc,
chỉa ngón tay trỏ vào ông thầy pháp, giọng lanh lảnh:
-
Tâm địa trần tục, háo sắc đa dâm, thiên la địa võng
nhốt gọn lão này, ha ha…
Lão thầy pháp hoảng hồn,
cặp mắt còn luyến tiếc nhìn đôi ngực trắng ngần, lùi dần ra cửa.
Một đêm không trăng
sao, cô Đào trần truồng đi lang thang, thuận tay ngắt chùm hoa ven đường đưa
lên mũi ngửi, hương hoa cỏ dại thanh khiết mùi đồng nội. Bóng cô mờ ảo trong
sương đêm, những con đom đóm vụt bay ngang, ánh sáng lập lòe như soi đường đưa
chân cô đến ngôi miếu cổ. Màn đêm u tịch,
tiếng côn trùng nỉ non như điệu nhạc mơ hồ, cô ngước nhìn hàng cau già cao vòi
vọi, đứng im lìm như những song chắn khổng lồ, ngăn cô với bức bình phong đen mờ
mờ trước sân miếu Thần hoàng.
Tiếng mèo động đực
giao hoan trên mái ngói vang lên những tiếng gào, rú như trẻ con khóc dạ đề.
Một bóng đen đã theo
chân cô tự lúc nào, bỗng cơn giông ở đằng tây dội về những tiếng sấm đì đùng,
tia chớp lóe sáng ngoằn ngoèo, nổi bật thân hình vệ nữ của Đào với làn da trắng
nhờ nhờ, tóc bay theo gió.
Thằng Rân ngồi thụp
xuống, nấp vào gốc phượng già. Rân là cháu họ ngoại xa của mẹ Đào, tướng hắn
như con gấu, lực điền có hạng trong làng, một mình hắn cùng với con trâu cày cả
mẫu ruộng một lèo không nghỉ, chỉ có trâu sùi bọt mép trắng xóa, hắn thì không.
Bầu trời vần vũ, cơn
mưa kéo về mịt mù kèm theo sấm chớp, ánh sáng chói lòa làm màn mưa như có lân
tinh, khoác vào thân thể trần truồng của
cô chiếc áo voan mỏng diệu kỳ.
Đào nằm xuống giữa
đám cỏ xanh um, dang hai tay, đôi mắt mơ màng nhìn vào bầu trời, đón những hạt
mưa đã bắt đầu nhẹ hạt. Cả người cô như được phủ màn sương mong manh tạo thành
bức tranh lõa thể tuyệt mỹ trên nền xanh cỏ dại.
Rân nghe lòng rạo rực,
bản năng giống đực làm hắn mê muội. Sau cơn mưa bầu trời xanh trong, những vì
sao như e ấp long lanh, sao mai đã mọc ở phương đông, bình minh đang lên…
Rân
trườn mình bò như con rắn, lưng trần rám nắng của hắn như tấm thớt đen mun.
Hắn
chồm lên, Đào ngồi bật dậy.
Lạ lùng làm
sao, Đào không phản ứng gì, cô nhoẻn miệng cười trong bóng đêm, nhìn Rân như
khuyến khích...
……….
Cô Đào, con gái duy nhất
của thầy Bốn. Thầy là người đáng kính, tổ tiên thuộc bậc công hầu, gia phong
chuẩn mực. Gia đình thầy sống thanh lương, khiêm cung nên được làng trên xóm dưới
nễ vì.
Học trò thầy có cậu
Lương, ảnh hưởng rất đậm tính mô phạm của thầy, đã tốt nghiệp y khoa và đang
công tác ở khoa nội thần kinh của bệnh viện lớn. Lương đã đem hết kiến thức
chuyên môn của mình để chữa trị và hội chẩn cùng các vị giáo sư đầu ngành uyên
bác để tìm ra căn bệnh của Đào, nhưng không thuyên giảm chút nào.
Sau đêm giao hòa âm
dương giữa đất trời, cô Đào hết điên. Cô đã biết giữ ý tứ, thùy mị và xinh đẹp
hơn xưa. Nhưng khi cô trở lại sinh hoạt bình thường, biết chăm chút đến nhan sắc
của mình lại khiến cha mẹ cô càng thêm lo ngại.
Cô không còn điên nên
cha không thể nhốt cô, không thể cách ly cô với đám trai làng, không thể cấm
đoán cô vui chơi trong những đêm hội hè đình đám. Thầy Bốn sợ cơn điên nơi cô
tái phát.
Cô đi học lại, thầy
cô ân cần bồi dưỡng để cô theo kịp bạn bè, nhưng hình như đầu óc cô vẫn còn
phiêu lãng đâu đâu…
Sau những ngày mệt
nhoài với đồng sâu đồng cạn, đêm đêm nơi miếu Thần hoàng, tiếng sáo trúc của
Rân như oán như than, như mời gọi, có lúc buông lơi có khi thúc giục rồi cao
vút lên, đứt hơi nửa chừng như tiếng hót họa mi bị cắt ngang thanh quản, lạc
vào thinh không.
Cô Đào không hề nhớ
gì về đêm mưa gió ấy, cô chỉ nhớ những kỷ
niệm của ngày đi học, sân trường rộn rã tiếng cười và hồn nhiên nô đùa, vui
cùng sách vở…
…………..
Một đêm hè oi bức và
bầu trời đầy sao, bỗng cơn giông đằng đông cùng đám mây đen nghịt từ biển ùn ùn
kéo tới che khuất vầng trăng sáng lung linh, đang trải ánh lụa vàng trên ngàn
cây nội cỏ.
Sấm chớp ùng uỳnh,
mưa như thác đổ, tiếng sét đinh tai nhức óc chẻ đôi cây đa già sau miếu Thần
hoàng. Người ta tìm thấy con trâu nhà thầy Bốn và thằng Rân bị cháy nám đen
thui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét