Trên đường hành quân,
Song qua làng cô. Mái tóc lòa xòa rũ rượi, cô ngửa mặt khóc ngất rồi gập người
ôm xác mẹ chết vì đạn lạc vào lòng. Máu viền quanh lổ đạn bên đuôi mắt trái
nhăn nheo, khiến con mắt còn lại trợn trừng như ngạc nhiên, khi bỗng chốc bà đã
sang cảnh giới khác.
Song dừng lại, người
chỉ huy đẩy vai anh về phía cô. Song giúp cô đặt bà trên phản gỗ. Không phe nào thấy thương binh, nhưng mẹ cô chết!
Không có sự chôn cất nào đơn sơ hơn như trong cuộc chiến, Song cùng đồng đội
giúp cô đào huyệt sau nhà, cô lau nước mắt lúng túng không biết để mẹ quay đầu
về hướng nào! Cô chưa hề chứng kiến cảnh chôn người chết, cha cô nghe nói chết
mất xác ở đâu đó, từ khi cô còn bé xíu!
Chiến tranh kéo dài
quá lâu, cô đã gần mười bảy tuổi.
Song viết vội tên
cùng quê quán trao cho cô, xốc lại ba-lô chạy theo đơn vị nhưng quên hỏi tên
nàng.
Ngày tàn cuộc chiến,
Song tìm về chốn cũ. Không ai biết bên đường cái quan có căn nhà nhỏ, nép mình
dưới bóng cây trâm già. Trâm già đã chết vì đạn bom, không còn dấu vết cũng đồng
nghĩa với nấm mộ mẹ nàng có khi xương cốt đã tứ tán hay trôi theo dòng nước lũ
không chừng.
Đường đời vạn nẻo, biết
bao người ta đã từng trông thấy, nhưng không hề gặp lại cho đến khi ta giã từ
cuộc sống này. Em ở đâu, hỡi người không tên họ?
……………..
Ký ức như như dòng
thác lũ, những hình ảnh cứ lướt qua trong đầu Song như màn mưa ngoài kia, hàng
cây xao động, gió lay nhẹ những nụ hoa vàng ướt đẫm, rơi rơi bụi nước nhỏ giọt
theo mưa.
Sân ga hắt hiu như ga
tàu biên giới. Từ Suối Kiết, Gia Huynh, Trản Táo, Gia Ray… Đường sắt chạy băng
qua khu rừng nguyên sinh mênh mông, những cánh rừng bị phát hoang để làm trại
tù cho những người bị “cải tạo”. Song thắt đai quanh bụng bằng sợi mây xoắn như
xanh-tuya dắt con dao to bản, lầm lũi băng rừng. Đàn chim nghe xao động vụt
bay, để lại tiếng kêu lảnh lót vang dội trong khu rừng bừng sáng dần cùng tia nắng
đầu ngày.
Tiếng xe bò cọc cạch
nặng nề kéo lê thân gỗ dầu suôn đuột, nhựa chai rỉ ra mùi hăng hắc. Người con
gái da ngăm đen đưa mắt nhìn Song, hai bầu vú to tròn, sung mãn lắc lư theo
bánh xe gập ghềnh trên đường mòn lồi lõm vết xe be.
Song ngẩn người chiêm
ngưỡng thân hình vệ nữ giữa không gian tịch mịch của cánh rừng nguyên sinh mùa
mưa đã chớm vào thu. Đôi mắt nâu tròn, rậm mi nhìn Song như lạ lẫm. Nàng dừng
xe dưới tán cây già rậm lá, bước đến bên Song, chiếc váy xòe thổ cẩm màu trắng
bạc viền tua len đỏ tương phản với màu xanh của lá rừng, tiếng lục lạc reo vui
theo bước chân nàng, anh nghe nóng bừng hai bên thái dương, con tim trong lồng
ngực như thiếu dưỡng khí, đập rộn rã liên hồi.
Nàng lấy từ chiếc gùi
sau lưng nắm xôi vo tròn cùng cá khô nướng, mùi thịt tươm nồng trong gió xộc
vào khứu giác anh, nước miếng ứa ra
trong vòm họng khô khốc. Đôi ngực trần như khiêu khích, thoang thoảng mùi cỏ
cháy với những sợi tóc mai vàng hoe dán vào đôi má bầu bỉnh, những giọt mồ hôi
óng ánh tia nắng mặt trời lăn dài trên làn da rám nâu.
Nàng ngồi xuống bên
Song, nhưng không nói một lời. Nàng ăn tự nhiên ra dấu mời Song, anh từ tốn
nhai từng miếng nhỏ dù bụng muốn ngấu nghiến tất cả. Áng mây đen từ đâu kéo tới
che khuất ánh nắng đã bắt đầu gay gắt, không gian dần mát dịu, đôi bò nghểnh cổ
dường như đang ngóng chờ cơn mưa. Mưa thật, mưa rừng tối trời vang dội tiếng rì
rào trên lá lan dần, mưa rơi nặng hạt thật nhanh.
Song hành động bất ngờ
trong vô thức, ôm choàng bờ vai và lấy chiếc mũ vải rộng vành đội trên mái tóc
nàng. Nàng không hề e lệ, ngả người nhìn anh với nụ cười tươi tắn lạ lùng. Những
giọt mưa như tắm gội và làm thanh khiết thân xác lẫn tâm hồn cả hai người, có lẽ
chỉ mình Song nghĩ vậy.
Lần đầu tiên va chạm
với da thịt tươi mát của cô thiếu nữ giữa mênh mông rừng, dưới cơn mưa tầm tả,
lòng Song rung động bồi hồi. Bản năng tính dục bừng lên mạnh mẽ, thân hình thon
gọn rắn chắc của cô gái như dán chặt vào ngực, vào đôi tay cuồng nhiệt ham hố của
Song. Anh tham lam hôn hối hả, dụi mặt vào giữa đôi vú căng tràn sức sống, cô
gái cong mình với đôi mắt nhắm nghiền và làn môi hé mở, Song rướn người, chợt
nhận ra mình đã đi vào nơi sâu thăm thẳm của sự khoái lạc bất ngờ…
Song theo nàng về bản,
những người đàn ông dân tộc Mạ của nàng buông cần trúc ché rượu nhìn Song, những
khuôn mặt cùng với đôi hoa tai bằng ngà voi trắng đục hướng về nàng như dò hỏi.
Bộ tộc Mạ của nàng
theo phụ hệ, nhà trai chủ động trong hôn nhân nhưng cậu nàng: Chủ rừng (Tom
Bri) lại có tiếng nói quyết định, chấp thuận cho cháu gái mình được phép chọn
chồng. “Boon” của nàng nằm dọc theo con suối thơ mộng, róc rách chảy từ ngọn
thác Damb’ri kỳ vỹ. Người Mạ không có họ, tên nàng là Ka Mang để phân biệt với
tên nam giới: K’…
Theo tập tục, sau lễ
cưới Song phải ở nhà vợ cho đến khi nộp đủ đồ sính lễ. Nhưng Song chẳng có gì!
……….
Trời đất giao hòa, mặt hồ buổi xế trưa
lặng gió soi rõ khuôn mặt hốc hác đen sạm của Song. Bức tranh lạ lùng nhờ mồ
hôi pha muối loang lỗ trên lưng chiếc áo lính bạc màu bởi nắng mưa, vùng cao
nguyên ngút ngàn rừng cây hoang dại. Rẫy bắp đang ngậm sữa, những vồng sắn vồng
khoai lang củ chưa đủ lớn, nhưng ngày đêm mong sớm đến ngày thu hoạch là niềm
mơ ước của vợ chồng anh.
Rời vùng đất ba-dan màu mỡ của cánh rừng
miền Đông Nam bộ, hai vợ chồng lếch thếch dắt díu nhau về vùng ngoại ô này,
sinh nhai bằng nghề bán hoa kiểng rong.
Cơ hội đến bất ngờ, chủ vườn giao cho vợ
chồng Song cai quản, chăm sóc vườn cây. Những bonsai, gốc kiểng già cỗi từ miền
bắc xa vời theo từng chuyến xe vào Nam, cuộc sống sung túc dần lên. Từ ngày giã
từ lam lũ, sắc diện cô đổi thay từng ngày, nước da bánh mật duyên dáng, càng
đẹp đẽ hơn xưa.
Dù thành chồng thành vợ đã hơn mười năm, nhưng
chưa hề nghe tiếng khóc chào đời của con trẻ. Thời gian gần đây vợ Song không vui, chung quanh nàng biết bao nhiêu
mầm non xanh tươi mơn mởn, tíu tít nói cười. Đôi khi cô đăm chiêu và âu yếm
nhìn lũ trẻ điệu bộ xinh xinh, đôi má phúng phính hồn nhiên vui đùa, khiến cô
ước ao tất cả các cháu là con của mình. Cô nhớ về những ngày tháng cũ, giữa
rừng xanh đại ngàn vùng cao nguyên lộng gió, nơi buôn làng heo hút ấy những
điệu “Ya liau” (giống như “Khan” - trường ca của người Ê-đê) trong những
lần lễ hội đâm trâu. Nàng đã “ưng cái
bụng” khi chọn Song, nhưng từ ngày về xuôi xa rời nơi “chôn nhau, treo nhau,
cắt rốn” của mình, nàng như cánh hoa lạc loài, cô đơn giữa phố thị phồn hoa.
Cô đến với Song do sự
xếp đặt như chuyện Vi Cố ngày xưa, có phải là duyên số?
- Anh mường tượng em như cánh hoa trôi theo dòng suối…
- Không thể ngược dòng...
- Anh
không thể nào tin, có ngày em nhìn anh bằng
đôi mắt ấy!
Cô im lặng. Cái im lặng
tê buốt lòng anh!
………..
Người phụ nữ đi xe máy, sau ba-ga hàn khung sắt vững chãi treo đầy hoa
lan nhiều sắc màu và chủng loại, ngơ ngác nhìn vào sân vườn. Những đài hoa hồ
điệp đang kỳ mãn khai, xanh lam, trắng
muốt, xanh, tím, đỏ, hồng, vàng lung linh trong gió…
Vợ Song đon đả mở cổng mời vào, sự hàn huyên tâm sự dường như gợi nhớ
những kỷ niệm xa vời nào đó của hai người đàn bà…
Ka Mang nhìn người phụ nữ:
-
Chị Ngân này, sao
chị tìm được mình?
-
Mình thường hay
qua đây, nhìn người giống Ka
Mang…
-
Đã gần hai mươi
mùa rẫy rồi! Chị Ngân không lên
tiếng, mình nhận không ra.
Ngày mẹ chết, từ quê hương Tánh Linh Ngân theo dòng sông La Ngà di dần
về hướng Đồng Nai. Ngân đã tưởng chừng chết đi, nằm sùi bọt mép vì đói. K’Riêng
– anh ruột Ka Mang, cõng cô về bản. K’Riêng được vợ trời cho.
Tập tục người Mạ có lệ vợ cưới lâu ngày không con, có quyền “nối dây” như
vợ chết, vợ cũ trả về nhà cha mẹ ruột
nhưng Ngân không biết về đâu, đành mang gùi về xuôi.
Trên bước đường lưu lạc, cô chạnh nhớ về người lính trẻ năm nào đã giúp
cô chôn cất mẹ. Quê quán người ấy cô đã quên, nhưng tên mãi nhớ…
Ra đến Định Quán cô mãi mê nhìn ba hòn đá chồng lên nhau chênh vênh, cao
vòi vọi (Đá Ba Chồng thuộc di chỉ văn hóa Óc Eo Phù Nam ở cao nguyên Đông nam
Bộ), cô liên tưởng đến Yang Bri (thần rừng), Yang Kol (thần lúa), Yang Bờ nơm
(thần núi), Yang Us (thần lửa)…
Cô quỳ xuống van xin thần linh giúp cô chân cứng đá mềm…
…………
Song không thể ngờ Ngân là cô gái năm xưa. Sự gặp gỡ tình cờ ngày ấy
không hề để lại một chút gì cho bây giờ gợi nhớ. Hình ảnh còn lại nơi Song là
cô gái bé bỏng trong căn nhà nhỏ, dưới gốc trâm già. Anh cũng không còn hình
dung được khuôn mặt của cô, chỉ phảng phất ánh mắt u buồn và không gian khói
lửa của chiến tranh…
Ka Mang đưa Ngân về ở hẳn trong nhà, có Ngân khu vườn hoa như tươi hơn
sắc thắm. Từ ngày Ngân về làm vợ K’Riêng rồi ra đi, Song chưa làm chồng Ka
Mang.
Hình như quan niệm một vợ một chồng của dòng tộc Mạ không còn trong đầu
Ka Mang. Có những đêm nàng tỉ tê cùng chồng, nàng “ưng cái bụng” cho Ngân cùng
làm vợ, nhưng Song gạt phắt:
-
Mình không con
cũng đâu có sao! Có con phải nỗ lực
làm lụng bằng hai bằng ba, để lo cho
chúng nó sau này. Anh phải vất vả hơn bây giờ, hãy giành thời gian ấy chăm sóc
cho Ka Mang của anh.
-
Phải có con lo
cho tuổi già…
-
Ka Mang đã giúp
đở gì cho cha mẹ chưa? Hay chỉ
vì anh, theo anh đến cuối cuộc đời?
………..
Người Mạ khi săn hay làm rẫy thường mang theo xà gạc, tên ná, dao rựa và
theo suốt đời mình. K’Riêng bỏ bản làng, cùng chiếc thuyền độc mộc bơi dọc theo
sông La Ngà đi tìm Ngân… Tập tục đã khiến vợ chồng K’Riêng chia lìa, nhưng lòng
anh vẫn luôn nhớ về người vợ “Yang” cho.
Những đêm trăng, Ngân dâng tâm hồn mơ mộng của cô gái thấm đẩm văn hóa
miền xuôi hòa nhập cùng tiếng khèn sừng trâu, sáo trúc của người chồng rắn rỏi, mạnh mẽ miền ngược. Tiếng vi vu
trong gió, giữa rừng xanh bao la quyện
theo giọng hát cao vút của Ngân, xen lẫn tiếng róc rách của dòng suối
giữa rừng đại ngàn...
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua kẻ lá, dát vàng lấp lánh mặt nước suối hiền
hòa. Họ ngồi trên phiến đá bên nhau trần truồng, đẹp lộng lẫy như hai bức tượng
cẩm thạch hóa thân của vật thờ linh thiêng Yoni và Linga.
Tất cả mọi lo toan đời thường không còn hiện hữu.
Đến lòng hồ Trị An mênh mông sóng nước, K’Riêng bỏ thuyền lên bờ, hành
trang chỉ chiếc xà gạc và con dao rừng. Trang phục lạ lẫm với chiếc khố và áo
thổ cẩm xẻ tà, vạt sau dài che mông đã bạc màu, chân không giày dép, tóc búi
sau gáy đã khiến bao người nhìn theo nghi ngại.
Lần đầu tiên K’Riêng chứng kiến tai nạn, chiếc ô tô hung hản tông người
đàn ông. Máu tràn ra mặt đường, K’Riêng hoảng hốt chạy đến ôm người bị thương vào lề đường, anh nhìn theo
chiếc xe gào lên những âm thanh kỳ lạ, uất nghẹn.
Nhiều người đi ngang không ai dừng lại. Anh chạy ra giữa đường, dòng xe
cộ lạng lách tránh anh như tránh người điên. Anh vung tay hò hét, chỉ trỏ…
Đám đông bu quanh, người đàn ông đã chết. K’Riêng bị đưa vào đồn công
an, người ta kết luận tại nạn do K’Riêng khuấy rối giao thông.
K’Riêng bị câu lưu, anh không biết chữ, tiếng Việt không rành. Những
người dân chứng kiến minh oan cho K’Riêng, anh bước ra khỏi đồn và không hiểu
chuyện gì, K’Riêng ngơ ngác giữa cảnh phồn hoa và lạc lõng trong xã hội văn
minh của người Kinh.
Song dừng xe nhìn người đàn ông sơn cước giữa sắc màu phố thị, bỗng anh
giật mình khi nhận ra K’Riêng, anh vẹt đám đông đang lom lom hiếu kỳ, K’Riêng
cũng nhận ra Song, họ ôm chầm lấy nhau và nhảy nhót quay cuồng như ngày nào bên
đống lửa bập bùng đêm lễ hội đâm trâu, mừng hạt lúa đã trẩy về của vụ mùa bội
thu.
………..
Người đã xa rừng nhưng K’Riêng vẫn giữ nguyên trang phục của mình, anh
không thể chịu được những bộ áo quần lai căng của người Kinh, vẫn chiếc khố
viền tua màu đỏ, tóc búi và chiếc áo thổ cẩm tà dài che mông. Nhưng Ka Mang đã
quên cội nguồn, quên tập tục, quên bản làng quên cả dòng suối tuổi thơ để theo
chồng về đồng bằng, về nơi náo nhiệt phồn hoa.
Gà đã gáy nhưng trời chưa đủ sáng. Ánh trăng thượng tuần vắt chơi vơi
trên nền trời xanh thẳm, Song bật dậy nhìn quanh, Ka Mang không ở bên mình.
Ngân ngạc nhiên khi không nghe tiếng tia nước rơi rạt rào trên lá, trên cây của
K’Riêng.
Hai anh em đã về nơi họ đã ra đi, trở về buôn làng của họ: Bộ tộc Mạ
hiền hòa trong rừng sâu đại ngàn với tiếng chim hót bình yên và dòng suối trong
veo thơ mộng muôn đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét