Chuyện kể rằng: M Kaly là “ma lai”,
ban đêm nàng rút đầu ra khỏi thân mình mang theo tim, dạ dày, gan, ruột… bay đi
lang thang kiếm ăn. Mái tóc nàng xõa dài lượn lờ với ánh sáng phát quang từ nội
tạng trong những đêm trời âm u, quanh cổ tháp.
Tiếng hú thê lương của nàng đột ngột vọng giữa thinh không, như tiếng
kêu thảng thốt cô đơn của loài chim ăn đêm.
M Kaly đẹp hơn tất cả mọi thiếu nữ quê nàng, khuôn mặt rạng rỡ, hai mắt
to tròn với sóng mũi cao thanh tú. Nhưng từ lúc sinh ra, cổ nàng đã có ba ngấn
như vòng kiền trên làn da nâu nhạt, đặc trưng của người Chăm.
Nàng lớn dần với thân hình vũ nữ Apsara, bộ ngực căng tròn, hai cánh tay
nõn nà, bắp đùi dài thon thả. Trong những đêm trăng, giữa vườn cây cỏ hoang dại
dưới chân tháp cổ, những điệu múa mềm mại phô toàn thân tuyệt mỹ của nàng, hai chân nhón gót theo đà uốn của thân hình
uyển chuyển, đôi lúc hai cánh tay vòng lên cao, toàn thân rung lắc khiến các
vòng cườm trên đùi và tay nàng bật lên tiếng kêu khe khẻ như khóc như than của
nỗi lòng vong quốc.
Những người Chăm đã ly hương, tứ tán khắp bốn phương trời, vùng thánh
địa dọc duyên hải Nam Trung Bộ chỉ còn là phế tích. Ánh tà dương bị che khuất
bởi đỉnh tháp, tỏa ra những tia nắng như hào quang của thời thịnh trị, M Kaly
mở khăn choàng dõi đôi mắt nhớ về thời hoàng kim Chiêm quốc xa xưa… Nhưng trời
đã về chiều, hoàng hôn sẽ tím thẩm núi đồi và bóng đêm xóa nhòa thành quách cũ,
đã hoang phế từ lâu.
Màu gạch đỏ tươi liền mạch, trên mặt tường tháp như ngầm lời nhắn nhủ
của người xưa:“Hãy chung tay xây dựng cơ
đồ” khiến lòng M Kaly thổn thức mãi không nguôi.
Đêm kia, M Kaly rời bỏ ngôi làng yêu dấu cùng đoàn “ma hời” theo tiếng gọi của Chế Bông Nga kéo về Đồ Bàn như thác lũ.
Hơn 600 năm trước, vị vua vĩ đại anh minh Chế Bồng Nga đã ba lần đánh tan quân
Đại Việt, tiến quân vào tận kinh đô Thăng Long khiến vua tôi nhà Trần nhiều
phen khiếp đảm…
Đoàn quân “ma hời” tiến như vũ bão, nữ tướng M Kaly uy dũng trên lưng
voi chiến đã bị bọn gian manh cưa mất đôi ngà, hàng hàng lớp lớp oan hồn không
siêu thoát cùng về tụ nghĩa. Lũ mặt người dạ thú như bầy ong vỡ tổ, dù bao phen
ăn năn, sám hối mong lộn kiếp trở thành mặt thú dạ người, nhưng vốn đã xuôi
dòng khó bề ngược nước.
Hồn ma “Ly hương – Tử vô địa
táng” khấu đầu và nguyền rủa dưới chân đồi thiêng:
-
Ta
đã chết không còn nguyên vẹn, cải táng ta sót mất
đôi tay, qui hoạch khu chung cư này ta
không còn sọ.
-
Ngôi
nhà nguy nga kia là mồ chôn tộc họ nhà ta, Thổ
địa vầy hùa vì xôi vì thịt, không cho ta
về thăm lại chốn xưa…
M Kaly chắp hai tay, ngước đôi mắt ngưỡng vọng về hướng cố đô xa vời:
-
Chiêm
quốc với đền đài vẫn bền gan cùng tuế nguyệt.
Chế Bồng Nga quân vương muôn đời của
thần thiếp, hãy ban cho ta nghị lực, lòng ái quốc và tình yêu thương dân tộc
như anh linh của Người.
Nàng dậm chân triệu Thổ địa, Thần hoàng:
-
Các
ngươi đã được giao nhiệm vụ bảo vệ giang
sơn, an vui và hạnh phúc cho lê dân. Cớ
sao toa rập cùng lũ bạo tàn, tham qua ô lại đày đọa bá tánh cơm không đủ ăn,
nhà không có ở, lạc ngõ trôi sông, đầu đường xó chợ?
Kể từ đó, hằng đêm có những thây người trong trang phục quyền quý, sang
trọng chết “bất đắc kỳ tử”, bộ đồ lòng bị mất tim gan, riêng bộ óc được phơi
bày cùng lúc nhúc giòi bọ.
Người ta kết tội M Kaly chính là “ma lai”.
………
Đám
tham quan ô lại, đầu trâu mặt ngựa lẫn cô hồn các đảng ăn ngủ không yên. Trong
tâm tưởng của chúng không hề có Phật, có Chúa thậm chí cũng chẳng có ông Trời,
nhưng chúng sùng bái “Đa thần giáo” đến mức lú lẫn mê muội, cả lũ xúm lại “cầu
cơ” mong tìm lối thoát.
Chúng cho người tìm những mảnh ván thiêng khắc làm con cơ, khoét lổ tròn để ngón tay vào. Bàn cầu cơ đầy đủ chữ cái và các con số từ 0 đến 9, hai bên viết tên Ma, Quỷ, Thánh, Thần…
Đêm thanh vắng giữa nghĩa trang thành phố, trên nền đá hoa cương của ngôi mộ nguy nga như lăng tẩm vua chúa thời xưa, khói hương nghi ngút vờn quanh mâm cao cỗ đầy. Những gương mặt đờ đẩn, mê muội như thủ lợn béo ụ thi nhau lạy như tế sao. Ngón tay trỏ theo con “cơ” chạy vòng quanh rồi dừng lại chữ Thần.
Chúng cho người tìm những mảnh ván thiêng khắc làm con cơ, khoét lổ tròn để ngón tay vào. Bàn cầu cơ đầy đủ chữ cái và các con số từ 0 đến 9, hai bên viết tên Ma, Quỷ, Thánh, Thần…
Đêm thanh vắng giữa nghĩa trang thành phố, trên nền đá hoa cương của ngôi mộ nguy nga như lăng tẩm vua chúa thời xưa, khói hương nghi ngút vờn quanh mâm cao cỗ đầy. Những gương mặt đờ đẩn, mê muội như thủ lợn béo ụ thi nhau lạy như tế sao. Ngón tay trỏ theo con “cơ” chạy vòng quanh rồi dừng lại chữ Thần.
Bỗng con cơ
dựng đứng đưa mũi nhọn lên trời, đồng thời từ phía sau cây lộc vừng cành lá xum
xuê, tắc kè chậm rãi tắc lưỡi kêu buồn thảm trong đêm khuya tich mịch, cả lũ
giật mình ngơ ngác nhìn nhau. Tiếng sấm ì ùng của cơn mưa giông kèm theo ánh
chớp sáng lòa, hiển hiện rõ bóng đen to lớn, khuôn mặt phương phi với chòm râu
bạc quắc thước giống như thần Tản Viên trong “Tứ bất tử”(*) cất tiếng cười ha
hả khiến cả bọn vắt giò lên cổ bỏ chạy, tên nào cũng thần hồn nát thần tính.
Sự việc xảy ra
không làm cho bọn chúng từ bỏ thói gian manh, chúng khẳng định do lễ vật cống
nạp không tương xứng nên bị thần quở trách. Chúng toa rập bày mưu tính kế vơ
vét thượng vàng hạ cám trong bá tánh, bày trai đàn cúng tế linh đình cầu xin
các linh thần đồng tình chiếu cố.
M Kaly cùng đám “ma trơi” bay là là trên cánh đồng hoang hóa, ánh sáng xanh lè chập chờn lúc ẩn lúc hiện, tiếng hú thê lương từ những hồn ma nghèo đói bị trấn áp, cướp bóc, bóp hầu bóp họng như khúc nhạc bi hùng tiễn chân đoàn quân “ma hời, ma trơi, ma le, ma cà rồng…” tiến công dẹp lũ tham tàn.
M Kaly cùng đám “ma trơi” bay là là trên cánh đồng hoang hóa, ánh sáng xanh lè chập chờn lúc ẩn lúc hiện, tiếng hú thê lương từ những hồn ma nghèo đói bị trấn áp, cướp bóc, bóp hầu bóp họng như khúc nhạc bi hùng tiễn chân đoàn quân “ma hời, ma trơi, ma le, ma cà rồng…” tiến công dẹp lũ tham tàn.
M Kaly nhìn thằng mặt rỗ - hình như thủ lĩnh, mắt lương
ti hí, hai chiếc cằm bạnh ra rõ tướng võ biền. M Kaly lắc đầu, dòng máu ứ phụt
ra như cầu vồng bám theo gan ruột lòng thòng, mái tóc đen huyền của nàng phất
phơ trong gió, lượn lờ và nhấp nhô như làn sóng, tỏa ánh sáng xanh biếc hòa
cùng đoàn âm binh lần lượt moi gan.
Bình minh chói
lòa ngoài biển khơi, dát màu hồng phấn trên ngàn cây nội cỏ, thằng mặt rỗ cùng
đám tùy tùng nằm phơi thây trắng phéo, pha màu nâu xạm của máu khô, xen lẫn
những nụ hoa đỏ thắm của cội lộc vừng già.
Lũ ma mới đồng bọn hay đồng dạng với thằng mặt rỗ ngơ ngác và bỗng rụt
rè khi đột nhiên sang cảnh giới khác. Lạ lùng thay, những hồn ma đã từng là nạn
nhân của chúng không hề tỏ ý trả thù, họ khoan dung nhìn hồn phách của chúng
đang ngỡ ngàng khúm núm và hèn nhát không còn phong độ, mất hết dáng vẻ oai
phong lẫm liệt như khi còn sống. Những lâu đài tráng lệ, vàng bạc tiền tài,
vinh hoa phú quý do cướp đoạt mà có, bây giờ đối với chúng là ảo ảnh. Bọn chúng
tiếc nuối lẫn căm hờn khi nhìn đồng bọn đang còn trên dương thế hoan hỉ thừa
hưởng gia tài của chúng đã tích cóp một đời. Thậm chí lão Thổ địa già còn cản
ngăn xua đuổi không được vào ngôi biệt thự sang trọng còn mang tên bọn chúng là
gia chủ.
“Cộng đồng ma” không tàn sát đồng
loại, nước dòng sông Mê chỉ làm thức tỉnh những hồn ma đã một thời lầm lỗi,
nhưng đôi bờ không hề có bến lú. Nên những đêm về sáng, hồn ma “tinh anh” đã
giác ngộ về báo mộng và truyền đạt chân
lý với dương gian:”Tiền tài như phấn thổ, nghĩa nặng tợ thiên kim”!
(*)Tứ bất tử là tên gọi chung của bốn vị thánh bất tử
trong tín ngưỡng Việt Nam, đó là Tản Viên Sơn thần, Phù Đổng
Thiên vương, Chử Đồng Tử, và Liễu Hạnh Công chúa.
·
Tản Viên Sơn Thánh, hay Sơn Tinh, là vị thần núi Tản Viên (Ba Vì), núi tổ của
các núi nước Việt Nam. Tản Viên tượng trưng cho ước vọng chinh phục tự nhiên,
chiến thắng thiên tai.
·
Phù Đổng Thiên Vương hay Thánh Gióng, tượng trưng cho tinh thần chống ngoại xâm và sức mạnh
tuổi trẻ.
·
Chử Đồng Tử, còn được gọi là Chử Đạo Tổ, tượng trưng cho tình yêu, hôn nhân, và sự sung túc
giàu có.
·
Liễu Hạnh công chúa, hay Mẫu Thượng Thiên, Mẫu
Liễu Hạnh, tượng trưng cho cuộc sống tinh thần, phúc đức, sự thịnh vượng,
văn thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét