Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2021

NGẬM NGÙI

 Chưa bao giờ Saigon chịu tang thương nhiều như thế. Những giòng phân ưu đột ngột, những hình ảnh bi thương, thông tin không may về người thân, bạn bè khiến lòng người thảng thốt, bất ngờ...

Chị Mỵ giật mình, nhìn ảnh chụp chung với cháu nội. Cháu hao hao giống chị, đôi mắt trong veo, cặp má mịn màng, hồn nhiên của cháu càng lộ rõ nét thời gian nơi khuôn mặt chị.

Bên anh, chị như chim non, nũng nịu. Đôi khi vòi vĩnh giống trẻ con, chị không thấy mình đã qua tuổi năm mươi...

Tâm hồn chị vẫn hồn nhiên như thuở còn tung tăng cắp sách đến trường. Đám bạn thời trung học í ới cà phê, nay chỗ này mai chỗ khác đó thôi.  Đôi kính mát che gần nửa khuôn mặt, được lớp phấn mịn màng, son môi tươi thắm làm mờ dấu chân chim trên môi, trên má.

Ai cũng khen chị Mỵ trẻ đẹp. Chị cũng tin vậy, khi ngồi bên những người bạn gái một thời, cùng trang lứa.

Sau ngày anh mất. Chị như bước sang thế giới khác, hụt hẫng, héo hon. Chị vẫn không tin anh đã bỏ chị ra đi, mới ngày nào...

Chị bùi ngùi nhìn lên di ảnh. Nụ cười độ lượng bừng sáng của anh, khiến chị thêm tủi thân và ân hận. Ngày anh còn, chị không biết trân trọng giây phút bên nhau. Bây giờ…

Ngày ấy, anh thô kệch bên chị, như đũa so le. Đôi lúc khiến chị bực mình, xấu hổ. 

Anh đã dang tay đỡ, khi chị lỡ mang thai với người tình pilot hào hoa. Vậy mà chị vẫn đồng sàng dị mộng, khi sống bên anh.

Tâm hồn anh đã bao lần cay đắng, nhưng vẫn nở nụ cười bao dung vì sự vô tâm và lãng mạn của chị. Anh càng chìu chuộng, chị càng tỏ ra xem thường, khiến bạn bè chị đôi lúc ái ngại dùm anh.

Anh miệt mài lo toan kinh tế gia đình, chị như bông hoa rừng say mê khoe sắc. Đêm trời trở gió, chị nghe rệu rã mỏi nhừ, một mình cô đơn trong căn nhà trống vắng. Nếu còn anh…

Ngày ấy, nhà chị quyền quý, nghiêm cẩn. Người tình phi công tung cánh bay vào lòng chị. Chị hãnh diện đi bên chàng, tà áo dài trắng thướt tha, quyện nồng nàn bên đôi chân người tình đẹp trai phong nhã. Anh đã gãy cánh bay và cháy thành tro bụi vào một buổi chiều, trong rừng miền Đông âm u.

Chị Mỵ thở dài, xếp lại tập ảnh cũ. Tất cả là giấc mơ, phải không? 

Hoàng hôn le lói ngoài hiên, ngày sắp hết và bóng đêm...


Nguyễn Châu 

04.9.21

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...