Chiếc điện thoại "thông minh" như một tờ báo, có khi còn hơn thế nữa. Các trang online, google, youtube, facebook… cung cấp thông tin tình hình xã hội, giáo dục, y tế, đời tư cá nhân từ hậu trường showbiz đến chính trường vô cùng phong phú, tha hồ thỏa mãn tính tò mò.
Vô
tình đọc được status hay hay con Tim thích, Hắn like rồi định comment để phản
hồi nhưng thằng Óc lại thì thầm: “Stop”!
Con
Tim quát lên:
-
Hèn! Hèn quá, nhục,
nhục quá!
Thằng Óc dòm trước ngó sau:
-
Tai vách mạch rừng, lũ
cú lũ diều nơi nào chẳng có,
bảo con Mồm chớ có lắm
lời, thần khẩu hại xác phàm…
Con
Tim rít lên:
-
Sách giáo khoa Ngữ văn
11: “Lời Mẹ Dặn” của
Phùng tiên sinh, mầy
học bỏ đâu?
"Yêu
ai cứ bảo là yêu
Ghét
ai cứ bảo là ghét
Dù
ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng
không nói yêu thành ghét…."
Tu
mi nam tử như mầy còn thua "Ngao tử"! Chó Ngao Tây tạng còn biết bảo
vệ cuộc sống của con người, còn mầy…
Thằng
Óc tống bực dọc thành những giọt mồ hôi rịn ra trên trán, lăn dài khiến chị em
sinh đôi con Mắt cay xè.
……...
Mở
máy ra không có "wifi", không có wifi nghĩa là không "tương
tác", không tương tác nghĩa là cô đơn thui thủi một mình. Hắn định không
viết gì nữa, chỉ share những bài của các facebooker mà hắn tâm đắc vì bạn đã
nói thay ý thay lời, hắn mò mẫm định "delete" những ai đã vô tình
không hề "tương tác". Ngón tay hắn run run…
Con
Tim nhảy đựng:
-
Chớ vội vã, có thể
người ta bận việc không chừng
hoặc người ta đang có
chuyện… buồn!
Thằng
Óc cảnh giác:
-
Ở đời nhiều khi bụng
dạ khó lường…
Cặp
sinh đôi thẻ thọt:
-
Có mắt như… mù ! huống
gì trong nội… tạng!
Thằng
Gan than thở:
-
Cứ nốc cho cố vào hậu
quả tui đây gánh chịu!
Chị Ruột Già ngậm ngùi:
-
Mầy ăn thua gì, bụng
tao đầy ứ thối tha…!
Con
Tim thương cảm, nhìn thằng Gan, rồi nói với thằng Hậu Môn:
-
Tụi nó ăn trên ngồi
trốc. Mầy là thấp cổ bé họng, mầy
bịt mẹ…!
……….
Hôm
rằm tháng Bảy, chị em Mắt thở dài:
-
Cúng cô hồn năm nay,
ngoài vàng bạc áo giấy, còn có
xe tăng thiết giáp, súng đạn đủ loại, máy bay,
tàu bò… được hóa vàng, tiếp tế cho người đã khuất.
Thằng Mũi khịt khịt:
-
Nếu chiến tranh xảy ra
ở cõi âm. Diêm Vương,Thổ
địa, Thần hoàng, quỷ
sứ, những vong linh khuất mày khuất mặt, không nơi nương tựa, phải có áo giáp
phòng thân, tên bay đạn lạc. Cõi âm lại nhiều phe phái, có khi còn sống là bạn,
chết hóa ra thù.
Con
Tim co thắt, buồn rũ rượi:
-
Thời thế đảo điên, tà
ma xúi quẩy lộn tùng phèo,
thằng dốt làm thầy, âm
binh làm quan làm tướng gieo rắc tang thương đến nỗi quỷ vương cạo trọc hành
nghề giải nghiệp "oan gia trái
chủ"...
Thằng
Tai nghễnh ngãng góp lời:
-
Nghe nói mụ Dạ Dày mấy
hôm nay nằm một chỗ,
bụng đầy ứ, có dấu
hiệu ung thư… mọi sự cũng do thằng Mồm mà ra, ai đời thứ gì nó cũng xơi, thượng
vàng hạ cám, hết ruộng hết vườn, trâu bò không còn cọng cỏ để gặm.
Cô
Lưỡi õng ẹo, đôi má hây hây uốn mình ẻo lả bao biện, cô là thư ký riêng của
thằng Mồm:
-
Anh Mồm thực hiện
điều gì cũng do sự chỉ đạo của
anh Óc. Đã bao lần anh
tịnh khẩu, quyết tâm không ăn uống gì nữa, nhưng cũng chính các anh chị đây: Dạ
Dày, Ruột non, Ruột Già, Tay, Chân, Mắt, Mũi cứ run lên bần bật, thấy mà
thương…
Bác
Lương Tâm vuốt chòm râu bạc, dáng người quắc thước như tiên ông đạo cốt:
-
Chỉ có chị Tim là
không màng thế sự, không hề chịu
sự sai khiến của ai,
bền bỉ siêng năng lo làm tròn phận sự của mình. Chị ấy mà im hơi lặng tiếng là…
chết ngắc cả đám. Tiếc rằng chỉ số IQ của anh Óc kém quá…
Bỗng
nhiên thằng Mật la oai oái:
-
Có dấu hiệu di căn,
mật tui hết đắng, mật xanh mật
vàng hóa thành mật đỏ có mùi hôi tanh của máu.
Ô hô chết tui rồi!
Cư
dân nội tạng rối như canh hẹ, tin đồn sắp có nội chiến tràn lan, hội đồng “nơ-ron” họp khẩn cấp, ra nghị quyết thủ
tiêu thằng Mật càng sớm càng tốt, tránh gây hậu họa.
Con
Tụy - em gái thằng Mật dò la biết tin vội ngưng bài tiết dịch chứa men tiêu hóa
(enzyme) và stop cung cấp nội tiết tố (hormon) cho cộng đồng du mục Máu, khiến
cho anh em thằng Thận phình to như bị phù thủng, lão Phổi thở dốc bất thường
khiến con Tim co thắt lao đao…
Thằng Óc thiếu máu, một số nghị viên “nơ-ron”
chết bất đắc kỳ tử, may mà toàn bọn nghị đối lập. Hội đồng tối cao hỉ hả, "nhất cử lưỡng tiện". Nghị
quyết nêu rõ:
"Phát huy nội lực, tăng cường dinh dưỡng,
sử dụng thuốc tối đa, tuân theo phác đồ điều trị của bộ y tế…"
Thằng
Mồm quá rành cái cơ thể này, ăn bẩn cũng nó, phát ngôn ngọt ngào mị dân cũng
nó. Hắn chép miệng ra vẻ chán nản:
-
Mẹ, nơi nào cũng an
toàn thực phẩm nhưng toàn độc
hại, thuốc trị ung thư còn toa rập làm giả, ở
đó mà phác đồ phác điếc! Canh cửa canh ngõ, nhãn quan con c., chẳng ra làm sao!
Chị
em Mắt ngơ ngác rồi đâm ra tức tối:
- Mồ
cha nó chứ! Nó làm giả mà nhìn như thật, ai dè cái lũ khốn nạn này không hiểu
câu:"máu chảy ruột mềm"... Ông biết độc hại sao còn há mồm ra?
- Tao mà không đớp, tụi bay chết tươi, ở đó mà
làm khôn. Mầy thấy đó, lũ Răng thi nhau cắn xé, nhóp nhép nhai nhuyển nhừ, con
Lưỡi chóp chép biết ngon biết ngọt, rồi tống hết cho bọn nội tạng trong kia để
sinh ra máu ra tủy cho thằng Óc nó hưởng thụ, tao được đếch gì...
Con Lưỡi hoang mang:
-
Cái vụ di căn của
thằng Mật nghe nói sẽ ăn lên tới
não, anh Óc rồi đây cũng mệt chớ chẳng chơi!
Có
bệnh van vái tứ bề, hết Đông y lại tới Tây y, căn bệnh trầm kha mỗi ngày một
nặng. Mấy hôm nay con Tim co thắt bất thường, nhói lên những niềm đau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét