Thứ Hai, 26 tháng 4, 2021

NGƯỜI THẦY GIÁO GIÀ


 

     Tiếng phanh gấp rít lên rợn người, cày trên mặt đường nhựa vệt dài bốc khói giữa buổi trưa nắng gắt hiếm hoi của vùng cao nguyên. Người đàn ông bị hất tung lên, sóng soài trên mặt kính chắn gió, rồi trượt dần xuống trước đầu xe ô tô.

     Tuấn xe ôm quay nhìn người bị nạn, bỗng anh hét lên:

-         Đ. má, thầy tui…

     Anh chạy đến ôm người đàn ông bị nạn, máu đã ướt đẫm ngực chiếc áo semi trằng, trên vầng trán mênh mông hằn lên vết nứt, những giọt máu tươi ứa ra lăn dài...

     Anh dạng hai chân, đón những chiếc xe xuôi ngược, gào lên:

-         Cấp cứu, cứu… cứu…

     Xe taxi lách anh đi qua, xe khách bóp còi lách anh đi qua, xe tải, xe máy hiếu kỳ dừng lại rồi lách anh đi qua...

Người cảnh sát giao thông xuất hiện đột ngột, tiếng còi ré lên, vòng người bao quanh Tuấn quay tròn như đèn cù.

     Tuấn cúi nhìn, người đàn ông trên tay anh ưỡn người rồi mềm nhũn như sợi bún, nặng trịch.

     Mới hôm qua, người đàn ông kia còn lơ ngơ đón xe về dự lễ kỷ niệm bốn mươi năm ngày thành lập trường. Anh xe ôm đon đả:

-         Chú về đâu? Về đâu? Ơ kìa! Thầy Nh. phải không?

Thầy nhớ em không, em là Tuấn, 12c đây thầy…

     Người thầy giáo già đăm chiêu cố gợi lại để nhớ những ngày năm tháng cũ nhưng không thể hình dung người xe ôm lam lủ kia là học trò mình. 

-         Để từ từ thầy… nhớ, hơn ba mươi năm rồi phẳi

không?

-         Dạ, em ngồi cuối bàn, gần cửa sổ đó thầy! Nhà em

gần sân banh, ba em là ông S. sửa đồng hồ… 

     Người thầy giáo già chưa thể nhớ, nhưng cảm thấy ấm lòng, ông vổ vai Tuấn:

-         Cho thầy về nhà nghỉ nào đó…

-         Dạ, gần thôi thầy…

    Chiếc xe máy hình như đuối hơi khi lên con dốc nhà thờ, Tuấn chòi chân tiếp sức, những cây thông già u nần tươm nhựa màu hổ phách, tiếng chuông lễ chiều mênh mông buồn như gợi cho ông nhớ về một thời xưa cũ…

-         Đến rồi thầy! Dạ, nhà em, kính mời thầy nghỉ tạm…

    Căn nhà mái tole, vách ván chồng mí đơn sơ, Hàng cây mimosa lá xanh non xen màu trắng bạc, những chùm hoa cánh nhỏ li ti vàng rực khiến ông nhớ đến một thời đẹp nhất đời ông.

………. 

     Nhiệm sở đầu tiên đưa ông đến thành phố cao nguyên này, bỡ ngỡ ban đầu đã nhường chỗ cho lòng say mê nghề nghiệp và yêu mến con người hiền hòa, chơn chất nơi đây, thành phố ngàn hoa: Đà Lạt, cao nguyên Lâm Viên. "Từ xa xưa, vùng đất này vốn là địa bàn cư trú của những cư dân người Lạch, người Chil và người Srê thuộc dân tộc Cơ Ho. Cuối thế kỷ 19, Toàn quyền Paul Doumer đã quyết định chọn cao nguyên Lâm Viên làm nơi nghỉ dưỡng theo đề nghị của bác sĩ Alexandre Yersin, người từng thám hiểm tới nơi đây vào năm 1893. Từ một địa điểm hoang vu, người Pháp đã quy hoạch và xây dựng lên một thành phố xinh đẹp với những biệt thự, công sở, khách sạn và trường học, một trung tâm du lịch và giáo dục của Đông Dương"(Wikipedia)

     Cô học trò Julie Lê giới thiệu cho ông ở trọ trong căn biệt thự xinh xắn trên đồi Cù, kế hồ Xuân Hương. Bà chủ xinh đẹp Helen An cũng là giáo sư  dạy nhạc của trường nữ trung học Bùi Thị Xuân, ba mẹ Helen đã định cư ở Pháp. Tình đồng nghiệp dễ cảm thông và dần thân thiện. 

     Không gian im lắng trong màn sương, đêm sâu ngào ngạt mùi hương. Tiếng đàn piano dồn dập: "Le Beau Danube Bleu" của Johann Strauss II từ phòng khách của Helen khiến lòng ông bâng khuâng nhớ về dòng sông hiền hòa ở vùng quê miền Trung xa lắc, ông hình dung đôi thiên nga trắng muốt đang say mê múa lượn ven hồ. Bỗng nhiên ông đưa hai tay như dìu giai nhân lướt đi theo điệu valse huyền hoặc. Tiếng đàn ngưng bặt, rơi vào đêm không trăng lặng ngắt. Em đâu rồi hỡi Pansée tím ngát trong đêm trăng Vĩ Dạ mờ ảo, đất Thần kinh…

     Chàng sinh viên Đại học sư phạm Huế không bao giờ quên được bóng dáng yêu kiều của Linh, ông đặt tên nàng là Pansée - màu hoa thương nhớ, nơi nàng đã được sinh ra. Họ đã sống bên nhau, nơi con sông Hương uốn mình trước khi xuôi về cửa Thuận An mênh mông trời biển… Nhưng Linh đã lặng lẽ rời xa không một lời từ biệt. 

     Hai năm sau, ra trường ông đã chọn nhiệm sở xứ hoa Anh Đào, ông hy vọng sẽ được gặp lại nàng. Helen An ngạc nhiên vì khách trọ chỉ về nhà khi đồi Cù đã chìm vào bóng đêm, cô thầm đoán ông dạy thêm đâu đó. Nhưng không, ngày nghỉ cũng thế, sinh hoạt bất bình thường lẫn sự hờ hững của ông khiến cô từ ngạc nhiên dẫn đến hiếu kỳ. Không biết tự lúc nào, cô đứng trông chờ bước chân về nhà trọ của ông.

     Tiếng chuông nhà thờ Chánh tòa (nhà thờ con Gà) vang lừng giục giã trong đêm Noel, Hellen An ngạc nhiên thấy người khách trọ thành kính quỳ nguyện cầu nơi góc giáo đường. Nàng lặng lẽ đến sau lưng người khách trọ…

     Đêm thiêng liêng, bên tách trà ngát hương ông kể cho Helen An nghe về Linh. Đôi mắt Helen An sáng rực trong đêm, đôi dòng nước mắt lấp lánh phản chiếu ánh sáng chớp tắt của lồng đèn ngôi sao in hình đức Chúa Kito.

     Nàng lặng yên lắng nghe, Helen An mời ông lên gác, trong căn phòng xinh xắn có cửa sổ nhìn ra vườn hoa Pansée tím ngát, hướng về đồi Cù. Ông giật mình lùi bước khi nhìn thấy bức chân dung…

     Ngẫu nhiên hay Thiên Chúa an bài, Linh là em ruột Helen An. Linh đã mất trong một tai nạn giao thông, sau ngày nàng từ giả ông, về lại Đà Lạt.

     Linh nằm đó, trong ngôi mộ đìu hiu cuối vườn ngập tràn màu hoa Pansée tím ngát. Chuyện tình của ông và Linh như một thoáng trong mơ…

……….

      Ngôi trường giờ đã khác xưa, bề thế với ba dãy lầu tạo hình chữ U sơn màu vàng nhạt, nổi bật sau hai hàng phượng vỹ đang độ chớm hè lung linh những chùm hoa tím ngát.

     Tiếng trống rộn rã chào mừng theo bước chân quan khách. Những thầy cô giáo tóc đã hoa râm nhiều năm gắn bó với trường, tay bắt mặt mừng. Từ ngày về hưu, họ không có dịp về lại trường xưa và những người kế tục quá bận rộn, không có thời gian để nhớ đến họ?

     Mặt trời lên cao, các em đã ngồi ngay ngắn theo từng khối lớp, đợi chờ từ sớm. Những cánh tay đưa lên gạt mồ hôi chảy thành dòng trên khuôn mặt non tơ.

     Thầy hiệu trưởng nóng ruột xem giờ, những vị khách quan trọng của buổi lễ chưa đến. Đã gần chín giờ, chương trình văn nghệ lấp đầy khoảng trống không còn tiết mục.

     Buỗi lễ diễn ra trong không khí tưng bừng, những lời phát biểu thành tích, những lời tri ân đến với các vị quan chức được đề cập, kết thúc bằng những tràng pháo tay vang dội.

     Gần cuối chương trình, các thầy cô giáo già ngơ ngác nhìn nhau, không nghe lời nào nhắc đến họ, ông dõi mắt tìm những khuôn mặt đã một thời cùng dạy với mình nhưng hôm nay vắng bóng.

 

 

 

Hai lão là bạn chí cốt, dù quê hương bản quán cả hai chẳng ăn nhập gì với địa phương mang cái tên Dầu Giây.

1.   Xưa kia, vùng này có rất nhiều cây Dầu, trên thân của nó có nhiều dây leo chằng chịt. Người địa phương theo thời gian phát âm trại đi "Dây" thành "Giây", lâu ngày thành tên.

2.   Năm 1954, một số giáo dân theo hai giáo phận Bùi Chu và Phát Diệm di cư vào khu vực miền Nam, đã an cư lạc nghiệp ở nơi này, họ đem theo mình những tập tục, thói quen trồng cây trầu tại khu mình sống. Vì thế ở đây xuất hiện rất nhiều cây trầu dây nhưng người Hà Nam Ninh phát âm "tr" thành "d, gi", do vậy trầu dây đọc thành Dầu Giây.

Đồn điền cao su Suzannah được khởi công xây dựng khoảng đầu năm 1900 trên vùng đất Dầu Giây. Nơi đây đã thu hút nhiều công nhân cao su thuộc các tỉnh: Quảng Trị, Bình Định, Quảng Nam và Quảng Ngãi. Trong số các công nhân cao su này có khoảng 300 người công giáo.

Năm 1905, Cha R. P. Artif thuộc Hội Thừa Sai Paris (M.E.P) đã đến đây lập nên một họ đạo nhỏ với một nhà nguyện được xây bằng đá để làm nơi dâng lễ và cầu nguyện. Một năm sau, nhà thờ Giáo xứ Dầu Giây được xây dựng bằng đá vôi tôi, mái ngói theo kiểu kiến trúc Pháp.

Già Lin

 

http://www.giaoxugiaohovietnam.com/XuanLoc/01-Giao-Phan-XuanLoc-DauGiay.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...