- Chào anh ! Anh nhớ em
không?
Tôi bối rối nhưng vội
vàng đáp lễ.
-
Ngày hội Trùng Dương…
Nàng nhẹ nhàng gợi ý.
Đôi má hây hây vương
vấn nắng chiều, tia mắt nàng bừng sáng sau làn tóc rối tung bay theo gió nhẹ.
Tôi mời nàng vào cafeteria, chọn bàn khuất sau khóm trúc đào. Không cần biết
tôi uống gì, nàng gọi hai ly chanh Rhum. Hôm nay nàng thật lạ, bộ trang phục
lụa đen tuyền bó tròn thân hình gợi cảm, tương phản màu da trắng hồng khiến
lòng tôi lâng lâng, rạo rực một điều gì khó tả.
Nàng mời tôi về nhà, con đường bê-ton nép mình dưới hai hàng cây hoa vàng anh
rực sáng dưới ngọn đèn đường. Tiếng gầm lên nghe ứ nghẹn, tôi giật mình quay
lui, con chó berger to lớn lông xám vàng đang chồm tới, nhưng được giữ lại bằng
dây xích. Nàng ôm cổ nó vỗ về:
-
Antony, ngoan nào, bạn
đó!
Nàng đứng chắn ngang
như bảo vệ, mời tôi vào phòng khách:
- Nhà chỉ hai mẹ con, cháu vừa đi du
học hơn nửa năm nay rồi, em buồn…
Bức
chân dung hai mẹ con thật đẹp, đôi mắt cô bé tròn vo nhìn tôi nghịch ngợm,
ngoài kia con Antony lại nhìn tôi cảnh giác, thỉnh thoảng nhe hai hàm răng
trắng nhỡn đầy vẻ hăm dọa. Sợi xích loảng xoảng khi nó trở mình, khiến tôi có
cảm giác không bình yên…
Nàng bước ra hàng
hiên, ôm vai Antony thầm thì, Antony đưa hai chân trước choàng vào cổ nàng,
giọng rên lên gừ gừ nhỏng nhẻo, chiếc đầu xinh xắn của nàng lọt thỏm vào vùng
ngực mạnh mẽ đầy lông vàng ươm của nó. Tôi đâm ra ngượng nghịu và ganh tị.
Nàng nhìn tôi cười,
môi dưới trề ra như giễu cợt sự nhút nhát của tôi, nàng thì thầm:
-
Chiều nay phải tắm cho
Antony thôi, hôi quá rồi!
Nàng thoăn thoắt đi
vào buồng tắm, dáng ỏng ẹo như trêu ngươi, tôi đứng lên định chào nàng từ giã
ra về, giọng nàng mơ hồ lẫn khuất sau chùm nước vòi sen:
-
Nếu muốn… anh cứ tự
nhiên, em không giữ Antony
cho anh đâu…
Tôi giật mình nhìn ra
cửa, Antony ghếch mõm lên bậc thềm với cặp mắt trắng dã nhìn tôi đe dọa.
Nàng là bạn “vong
niên” của Julie H., chồng H. với tôi là bạn cùng khóa, nhưng anh đã xa rời nhân
thế. Trong buổi dạ tiệc hôm ấy dù nàng là hoa khôi, nhí nhảnh và hồn nhiên
nhưng biết thân phận mình, tôi vờ như lãng tránh.
Đêm đã về khuya, tôi lặng lẽ rời căn biệt thự xinh xắn ở ngoại ô của H., bỏ lại
sau lưng những điệu nhạc du dương, những vòng tay quấn quýt trong không gian mờ
ảo liêu trai.
……….
- Mời anh lên sân thượng, em cho anh
xem cái này…
Nhìn khuôn ngực tràn trề nhựa sống và
đôi mông khiêu khích... Tôi đứng lên bước theo nàng, mặc kệ tiếng gầm gừ của
Antony.
Trên bệ đá trắng
ngần, người nghệ sĩ điêu khắc tài hoa đã tạc thân hình vệ nữ nằm lã lơi, với
chiếc eo thon cùng đôi gò bồng đảo thanh tân, mái tóc buông dài tạo thành dòng
suối nên thơ róc rách chảy vào hồ bán nguyệt.
Tôi
ngẫn ngơ chiêm ngưỡng tác phẩm tuyệt bích, bao nhiêu ý nghĩ tà tâm về nàng vụt
tan biến. Ngọn nến lung linh, chập chờn theo gió lắt lay. Mùi thơm dìu dịu,
thoang thoảng từ nàng khi tôi đón nhận cốc rượu vang, môi nàng hé mở:
- Cuộc đời này không đáng yêu sao?
Em nghe chị H. kể về anh, sự hoài niệm và tiếc nuối chỉ day dứt lòng người,
nước ra khơi xa khó trở về nguồn…
Vậy là nàng đã hiểu, vợ tôi mang hai con vượt biên khi tôi còn ở trong
tù. Tất cả đã chết. Nếu còn… Tự nhiên tôi đâm ra khó chịu với nàng:
-
Chuyện riêng của anh.
Xin lỗi em…
Trời
trong xanh lấp lánh những vì sao, ánh trăng lưỡi liềm khuất sau vòm lá. Tôi bắt
tay nàng:
-
Tạm biệt, hẹn ngày gặp
lại…
Nàng
quay lưng ngã vào lòng tôi, sự va chạm bất ngờ khiến tôi bối rối. Da thịt nàng
mát lạnh, tôi quên hết mọi sự trên đời, nàng đã trao tôi trái cấm, bản năng
Ađam trong tôi bùng lên dữ dội, đôi môi ham hố lướt trên má trên môi nàng, thân
hình diễm tuyệt không xiêm y lồ lộ… Nhưng đôi mắt phản chiếu ánh trăng khuya
dưới kia của Antony như hai ngọn đèn pha nhỏ xíu xanh lè, kèm theo tiếng rên hư
hử của nó khiến tôi bừng tỉnh cơn mê.
Nàng
ngỡ ngàng ngữa mặt nhìn tôi, thở dài:
-
Chuyện gì vậy anh? Đêm
nay hãy ở lại cùng em…
…….
Ra trường tôi cùng Hưng – hôn phu
của H. tân đáo về Năm Căn nhưng khác đơn vị, căn cứ đìu hiu bên con sông Bồ Đề.
Hưng đẹp trai, phong lưu nho nhã còn tôi da ngăm đen như mọi núi, H. đẹp
và mộc mạc như bông hoa rừng tràm. Gia đình nàng gốc người Hoa, có mười lò hầm than
đước ở Năm Căn và nhiều hàng đáy trên sông Cửa Lớn. Mỗi dịp hè nàng từ Cà Mau
về nhà ở chợ Hàm Rồng. Duyên tình của Hưng và nàng tình cờ nhưng quay cuồng như
sóng nước mênh mông như ở ngả ba Tam Giang…
Ngày ấy, tôi “khù
khờ” không biết nhậu nhưng Hưng thứ gì cũng biết. Năm Căn - vùng “xôi đậu”,
chưa bao giờ chúng tôi dám ở lại nhà nàng qua đêm, nhưng rượu vào Hưng đâm liều
lại thêm lời khích tướng của H.:
“Chim quyên xuống đất
ăn trùn
Anh hùng lỡ vận lên
nguồn đốt than
Đốt than thì phải sàng
than
Làm sao đừng để lấm
gan anh hùng”
(ca dao)
Noel năm 73, phi đạo
dã chiến căn cứ Năm Căn chìm trong cơn mưa cuối mùa, gia đình Hưng theo chuyến
bay Caribou từ Saigon xuống bàn chuyện hôn lễ của Hưng và H., chàng phụ rể bất
đắc dĩ là tôi cùng đoàn nhà trai mang lễ vật đến nhà nàng.
Sau
ngày chạm ngõ không lâu, chuyến hải hành cuối cùng trong khi chờ phương tiện về
phép để chuẩn bị thành hôn, duyên tốc đỉnh (PCF - Patrol Craft Fast) bị vướng
thủy lôi, mang theo hình hài của Hưng cùng thủy thủ đoàn chìm sâu vào lòng sông
Cửa Lớn, gần ngả ba Tam Giang.
……..
Sau hơn hai mươi năm, lênh đênh
thăng trầm theo cuộc sống, từ vùng đất cao nguyên tôi lần về Saigon tìm đến nhà
Hưng. Mẹ anh đã mất, nhưng bất ngờ tôi gặp lại H., tôi không còn nhận ra nét
kiêu sa của cô nữ sinh nhí nhảnh ngày nào. Sau ngày đất nước sang trang, nàng
theo gia đình về HongKong rồi sau đó định cư ở Hoa Kỳ, nhưng nàng mãi vò võ cô
đơn và nguyện chung tình cùng hình bóng của Hưng.
Nàng thì thầm:
-
Đợt trước em về, mẹ và
em tìm đến Nghĩa trang
Quân Đội Biên Hòa, đưa hài cốt Hưng về quê nội của anh ấy ở Mỹ
Tho…
Tôi không tin trên
đời này còn có sự thủy chung, nhưng nhìn vào mắt Julie H. niềm u uẩn vời vợi,
hình bóng Hưng khó thể phai nhòa trong tâm trí H.
-
“Liệt nữ bất sự nhị phu” phải không anh? Em không
là liệt nữ. Đơn giản với em, khó có ai thay thế anh Hưng trong
lòng em. Dù em chưa được làm dâu một ngày, nhưng những người thân còn lại của
anh ấy là cật ruột của em, vậy thôi!
Tôi liên tưởng đến hoàn cảnh của
mình, vợ con tôi ở phương trời nào xa ngái, còn sống hay đã chết? Vì sao không
đợi tôi về…?
..........
Điện thoại của Nàng:
-
Antony đã… chết. Nó
không chịu ăn uống gì anh ơi!
Đến với em, nhanh lên…
Antony gầy nhom, đôi
mắt mở trừng trừng trông tàn tạ lạ thường, khác hẳn ngày đầu tôi nhìn phát
khiếp. Antony đã ở bên nàng từ ngày Q. bỏ mẹ con nàng sang bến khác.
Tôi đến nhà nàng,
người mở cửa lại là Julie H., nàng nhìn tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt buồn hiu:
-
Anh biết không, em đã
đưa Antony về đây với Nhung
từ ngày nó còn bé tí, thấm thoát cũng đã gần mười năm. Antony có
nghĩa lắm anh, hình như nó có ý thức được chia sẻ buồn vui cùng chủ và cố làm
tròn bổn phận bảo vệ hai mẹ con Nhung…
Nếu tôi tỏ ra thân thiện với Antony ngay từ
những ngày đầu, biết đâu Antony sẽ không buồn… Từ ngày tôi có Nhung, nàng đã vì
tôi say men tình muộn, có lúc ngao du đâu đó quên mất đường về, Antony đôi khi
bị bỏ đói và không được chăm sóc đúng mức, nhìn xác thân tiều tụy của nó, tôi
càng ân hận khôn nguôi.
Nhung lại càng buồn
và ray rứt hơn tôi. Julie H. an ủi và đề nghị:
-
Mình sẽ "an
táng" Antony tại vườn hoa trong biệt thự
của em. Sẽ xây mộ và tạc tượng Antony để khi bé Phương về còn
nhìn thấy nó…
Nhung muốn tôi bán cơ
ngơi nhỏ bé gồm mấy sào cafe và tiêu trên Daklak để về đây sống chung cùng
nàng, hơn nữa công ty xuất nhập khẩu của Julie H. đang cần người.
Tôi thầm nhủ: "Một thân một
mình sống đâu chẳng được!". Nhưng nhớ những ngày phiêu bạt lạc bước lên
Tây nguyên rừng xanh gió núi, đôi mắt dại khờ, da đen nhẻm, chân trần của những
em bé Rha-đê đã níu chân tôi dừng lại chốn này.
Tôi dạy các em từng
con chữ, ê a những buổi trưa hè, rộn rã tiếng cười dân ca lạ lẫm miền xuôi,
ngược lại các em ngâm cho tôi nghe trường ca, tiếng cồng chiêng rộn rã núi rừng
bên bếp lửa bập bùng cùng điệu múa nhịp nhàng nhưng gợi cảm của truyền thống Ê
Đê.
Sau ngày giỗ của
Hưng, tôi về lại Tây Nguyên, không giã từ Nhung và cả Julie H.
Rừng xưa chưa khép
bước tôi về...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét