Chị Hương tần ngần nhìn chuyến xe tốc hành ngày cuối năm rời bến đỗ, nửa như muốn chạy theo nhưng nửa kia kéo ghì chân chị. Nơi quê nhà xa lắc kia chị chẳng còn ai thân thuộc, ngày chị bồng bế hai đứa con giã từ làng quê yêu dấu. Mẹ chồng chì chiết:
-
Mẹ
con chị đi đâu thì đi, nhà tôi vô phước…
Chị im lặng, chồng nhìn chị hất hàm:
-
Thứ
đồ vô dụng như cô sinh toàn vịt trời, đứa què đứa
sứt…
Ruộng vườn nhà chồng một mình tay chị, thời chiến tranh tay súng tay
liềm còng lưng gặt cấy trên cánh đồng làng, cô gái đảm đang khỏe mạnh như chị
biết bao trai làng thầm thương trộm nhớ, đong đưa qua những câu hò treo tình
trên đọt lúa xanh tơ, rồi ra đi biền biệt. Cưới về chưa kịp quen mùi chồng, anh
đã lên đường. Đêm về chị như con chàng hiu giật mình đánh thót nhảy ra ao nhà
bơi lội, khuấy động tan tành cả ánh trăng khuya. Cộng bông súng vắt ngang vai
chị, hồng lên trên làn da trắng nuột của chiếc ngực trần, đôi bầu vú kiêu hãnh
trong niềm luyến nhớ càng gợi trong chị những khát khao, chờ đợi…
Những ngày trông tin chồng, nỗi niềm chinh phụ mênh mông dõi theo bước
chân chồng trên đường thiên lý vào Nam, có khi xác thân đã tan vào sương khói
Trường Sơn. Những lần có báo tử về làng chị lại thở phào, nhen vào lòng chị
niềm hy vọng nhưng anh không một lần thư.
Chiến tranh đã đi qua anh lại được về, mẹ chồng tíu tít tạ ơn Trời,
Phật. Chị vui mừng thầm lặng và trong đêm thanh vắng chị như cánh đồng khô hạn
gặp những cơn mưa. Chị ngập chìm trong niềm hạnh phúc vô biên, anh như cơn lũ
dữ…
Ngày mang thai đứa con đầu lòng, chị được cưng chìu hết mực. Sự chờ đợi
và tảo tần sớm hôm chăm sóc mẹ chồng của chị đã được đền bù, những cơn gió bấc
se lạnh mùa đông càng ấm tình dưới lớp chăn bông. Hạnh phúc viên mãn ngày đoàn
viên dù đơn sơ nhưng thắm tình phối ngẫu, lòng chị phơi phới và càng thấy mình
may mắn gấp trăm lần so với những bạn cùng trang lứa đã có chồng, nhưng chồng
đi mãi không về…
Bé Hân ra đời trong niềm háo hức đợi chờ, gia tộc đã có người nối dõi.
Mẹ chồng thao thức van vái ngày đêm nhưng trời đã phụ lòng bà, bé Hân như cục
thịt tròn vo không chân lẫn không tay! Chị như chết đứng, ôm con vào lòng buồn
tủi tràn ngập khôn nguôi. Mẹ chồng nhớ lại chuyện ngày xưa:
“Ông vác về cái đầu về để ngoài sân, râu tóc bết máu khô nâu. Chặt đầu
thằng phản động được thưởng to. Thằng phản động con cụ Tú Đường, theo quân phiến
loạn Nguyễn Thái Học…”.
Phần thưởng là chức Đội lính khố đỏ. ("Lính khổ đỏ"
do quân phục gồm quần áo chẽn, nón dẹp, nón chóp và giải thắt lưng màu đỏ buộc
ở bụng, đầu giải buông thõng ở bẹn
giống như cái khố nên gọi là "khố đỏ" dù mặc quần chứ
không phải khố). Ông Đội Linh “khố đỏ”
- ông nội của chồng chị Hương, được chính phủ Liên bang Đông Dương phong hàm võ
giai như quan cửu phẩm sau khi về hưu.
Dù ông Đội đã quy tiên trước ngày hiệp định
Genève, nhưng chính quyền vẫn liệt họ hàng nhà ông vào thành phần “phản động”.
Cha chồng chị phải ly hương lên miền ngược sinh nhai, mang bệnh sốt rét rừng về
làng không được bao ngày rồi cũng theo ông bà.
Con bé Hân lăn tròn như trái bóng, càng
lớn mặt mũi xinh xắn, đôi mắt tròn vo. Mỗi lần nhìn cháu nội, mẹ chồng chị bỗng
liên tưởng đến khuôn mặt con cụ Tú Đường đôi mắt mở trừng trừng nhìn bà, bà hét
lên trong cơn mê sảng tay chân co rúm như động kinh. Chị lại mang thai…
Mẹ chồng chị nguyện cầu Ngọc Hoàng thượng
đế, Thần linh Thổ địa từ Mẫu Thượng Ngàn đến thần núi Tản Viên, cháu gái bà
sinh ra dù đủ cả chân tay nhưng ngô nghê, câm nín bất bình thường lại thêm cái
bớt đen thui như hàm râu quai nón…
Người làng ác mồm cho là quả báo, kẻ thông
hiểu quy kết do chất độc “màu da cam” nhiễm từ chồng chị.
………
Bồng bế hai con bỏ nhà ra đi, bước chân
xuôi Nam theo chuyến tàu lửa Bắc – Nam đưa chị đến miền đất xa lạ, có mơ chị
cũng không hình dung được có ngày chị lưu lạc phương này. Bé Hân đã được các
Soeur làng Cô Nhi chăm sóc, chị rãnh tay tìm thầy chữa trị cho con – cô bé Vô
Minh. Tấm lòng nhân ái của những người phương Nam dang tay đùm bọc mẹ con chị,
bé Vô Minh càng lớn càng xinh thường theo mẹ lên chùa. Em biết lắng nghe kinh
và thành kính dâng tấm lòng thành lên Đức Thế Tôn.
Tiếng chuông chùa Thiên Tự ngân vang trong
đêm trừ tịch, Chị Hương cùng bé Vô Minh ngước nhìn ánh đạo vàng lung linh chánh
điện, đức Phật Thích Ca Mâu Ni mĩm cười độ lượng, chị đã quy y Tam Bảo - mẹ con
chị đã tìm được nơi chốn để về…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét