Thứ Hai, 26 tháng 4, 2021

ẾCH THÁNG BA

Chị ếch nhảy ra khỏi hang, chớp chớp đôi mắt nhìn vầng dương chói lọi. Không lẽ “Ếch ngồi đáy giếng” chỉ thấy khung trời xanh trong, tròn vo xa tít trên kia, chỉ bằng miệng bát là thật?

Cánh đồng bao la, mùa lúa tháng ba đang thì con gái mượt mà, nước mát róc rách như suối reo từ bờ ruộng cao xen qua đám cỏ ven bờ, bọt nước trắng xoá gọi mời đàn lia thia long lanh sắc màu, cá rô bí bé tí tung tăng…
Nhớ hồi đầu mùa mưa, vào nửa đêm trăng sáng, chị ếch đã cho ra đời từng cái trứng kết dính liền nhau, cầu mong ngày sau anh chị em chúng chớ chia lìa. Anh ếch lo lắng nhìn bụng no tròn, đang quặn thắt của chị vội ôm chị vào lòng, từng dòng tinh khiết phun trào vào bọc trứng tươi non, tạo lớp màng nhày ôm ấp, không lũ cướp nào có thể xâm phạm đến đàn con thân yêu.
Chiếc bọc bám vào gốc lúa, những sinh linh bé bỏng được chở che bởi chiếc áo trong suốt, long lanh dưới ánh mặt trời.
Thằng rắn trườn quanh co dưới đám ruộng nước đã hâm hấp nóng, chiếc lưỡi tàn độc theo ánh mắt điêu ngoa loè ra thèm thuồng vì đói. Bỗng hắn dừng lại, ngẩng cao đầu lủi nhanh vào bờ ruộng rậm cỏ xanh um. Chị diều hâu đã nhìn thấy hắn.
Anh lia thia cong mình, xoè đuôi đỏ tía pha vàng lượn lờ bên cô nàng mặc áo sọc xanh non đọt chuối, vây màu ngũ sắc. Hai chiếc râu dài lượn lờ điệu nghệ, như hai thanh kiếm bạc của các chàng hiệp sĩ ngự lâm quân.
Lũ người bao đời nay tham lam và tàn nhẫn, luôn mưu tìm của ngon vật lạ, theo câu tục ngữ: “Ếch tháng ba, gà tháng bảy” đã giết chết gia đình chị ếch.
Lưới càn khôn mênh mông mà bao dung, đất trời lồng lộng nhưng tha thiết, lưới của con người vô ảnh, vô minh.
Ngày xưa mẹ Âu Cơ sinh bọc trăm trứng, nhưng không có màng thương yêu bảo bọc đàn con như anh chị ếch, nên đã chia lìa, dù ai kia từng thề non hẹn biển.
Anh chị ếch bị đập đầu, lột da. Dù hai tay chắp lại van xin, gọi với trời xanh.
Đã qua rồi mùa xuân, ruộng đồng chỉ còn gốc rạ. Những nhánh lúa rài khẳng khiu, ngơ ngác dưới ánh nắng tháng tư gay gắt. Đàn nòng nọc tan tác, trôi giạt về những vũng nước đục ngầu còn sót lại, đang khô dần, teo tóp phơi bụng trắng hếu dù đuôi chưa rụng, thầm mong được làm một đời ếch như cha mẹ chúng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...