Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018

BỨC TRANH LẬP THỂ



     Nhìn thân thể tàn tạ què quặt của tôi, ông ba Hoạch cho là cái nghiệp, kiếp trước tôi ăn ở không hiền lành nên bây giờ mới vậy. Khi mới sinh ra đời, tôi đã là gánh nặng đau khổ cho cha mẹ, anh chị em tôi. Dù thân thể tật nguyền nhưng trời cho tôi biết nhìn biết nghĩ, chỉ không thể nói được để tỏ bày cảm xúc của riêng mình như những lời âu yếm của mẹ, khi ôm tôi vào lòng.
     Tôi như bóng ma, nhưng ai cũng thấy ai cũng có thể sờ mó được, cũng có đôi khi vô tình không biết có tôi hiện hữu trên cõi đời này. Tôi thích bò vào bóng tối, ranh ma quan sát sinh hoạt trong nhà. Có lần anh cả tôi quạu quọ:
-         Gắn “chip” định vị cho em bé, mẹ ơi!
     Chị Ba rơm rớm nước mắt:
-         Cưng ở đâu ra ăn cơm với chị!
     Tôi càng thu mình nhỏ hơn trong ngăn tủ áo quần của mẹ. Mùi long não thơm tho làm tôi dễ chịu, há miệng hít hà. Tôi áp mặt vào tà áo dài màu tím được thêu những bông hoa trắng tinh, cánh tay nhỏ nhoi ngắn ngủn không thể ôm tà áo để phủ khắp thân hình còm cõi của tôi, nhưng lòng tôi vẫn thấy ấm áp lạ lùng.
     Mẹ bồng tôi ra, chỉ có mẹ biết tôi ở đâu. Cha đưa tôi đi tắm, gội đầu, hằng ngày vẫn vậy mà. Cha âu yếm để tôi ngồi lọt thỏm trong lòng, đôi chân tôi tạo thành vòng tròn nhỏ nhoi trên đùi cha, hai tay củn cởn không thể đẩy chiếc cằm đầy râu, khiến tôi co rúm người. Cha nói:
-         Út Mén là công chúa xinh đẹp của cha, là bôn hoa
của mẹ, là chim sè sẻ của chị Ba, là…
     Những giọt nước mắt tôi ứa ra, tôi chỉ là con bé tật nguyền. Mẹ giành tôi từ tay cha, mẹ hôn lên đôi má đang phụng phịu và lau sạch mặt tôi bằng đôi môi.
     Mẹ cười:
-         Khuôn mặt Út Mén của mẹ đẹp như mẹ Maria.
Lạy Đức mẹ đồng trinh, Amen.
     Tôi ý thức được điều đó, mặt tôi đẹp với làn da mịn màng và trắng trẻo, thầm tự hào mỗi khi soi vào chiếc gương nhỏ xíu của chị Ba. Khuôn mặt tôi hiện ra rạng rỡ:
-         Út Mén cười đi, cười đi. Ôi mắt em tôi là tuyệt
tác! Đôi mi dài mơ màng như liễu như mây, gợn sóng thu ba…
     Tôi liếc mắt, chau mày, mím môi làm điệu.
     Nhưng chỉ vậy thôi, tôi được tạo hình hài bởi cơn bi phẫn của tạo hóa, là bức tranh lập thể trong cơn cuồng say hoang dại. Người không tạo ra tôi ở góc nhìn cố định mà lại phân chia tôi làm nhiều khía cạnh khác nhau, không theo nguyên tắc phối cảnh tự nhiên của đất trời…
     Mẹ và chị Ba dạy tôi học chữ bất cứ lúc nào có thể, tôi không có cổ để lắc hay gật nên chỉ biểu lộ cảm xúc bằng đôi mắt. Mẹ nói:”Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn”. Cây bút được khóa chặt bằng hai hàm răng và điều khiển bằng chiếc lưỡi  của tôi. Tôi sung sướng khi chữ O méo mó hiện ra trên trang giấy trắng…
     Rồi sẽ có ngày tôi được trải lòng những cảm nghĩ của tôi qua từng con chữ, anh Cả sẽ ngạc nhiên khi khi đọc được những dòng tâm sự và biết tôi kính trọng và thương yêu anh ấy dường nào. Anh sẽ không còn nguyền rủa tôi là “con quỷ”, tôi sẽ không thèm trốn vào hốc tối để gặm nhấm nỗi buồn và thân phận của mình.
     Năm lên mười, một buổi chiều nghe lòng buồn hiu hắt, nhà chỉ có mẹ, tôi ngậm tờ giấy với những con chữ ngoằn ngoèo:”Con yêu mẹ”. Mẹ cuộn tròn tôi vào lòng, nước mắt rơi lả chả trên má trên môi tôi mặn chát niềm vui sướng.
     Từ khi biết đọc, chị Ba hay đem về những cuốn sách bằng tranh kể chuyện Thánh Gióng, cuộc khởi nghĩa của Hai Bà Trưng, bà Triệu, “ông vua đồng lầy”: Triệu Quang Phục, “Mười năm bình định giặc Minh”: Lê Lợi… và sau này nhiều loại sách khác nữa.
     Lớn hơn một chút, đêm đêm cha kể chuyện đời, cha không tán đồng chuyện tôi học chữ. Cha thì thầm:
-         “Bút sa gà chết” con ơi! Con hãy an nhiên với sự
câm nín của mình và chấp nhận số phận tật nguyền thượng đế đã ban cho. Biết bao người chỉ vì con chữ mà tàn phế tâm hồn, cũng bao nhiêu người tài hoa vì con chữ mà gặp kiếp nạn đau khổ một đời. Út Mén của cha, hãy như cỏ cây nhỡn nhơ trên sườn đồi hoang vu vui hưởng nắng mưa, sương gió của đất trời.
     Nhưng tôi thì khác, sự âm ỉ phản kháng bởi những bất công và thống khổ của cuộc đời thông qua những trang sách, tôi không thể cam lòng. Tôi không cần sự thương hại của bất kỳ ai, tôi sẽ cố hết sức mình mang lại niềm hạnh phúc cho người, những gì tôi có thể.
     Sự bất lực của thể xác không ngăn được ý chí trong tôi,  đầu óc tôi vẽ ra một tương lai huy hoàng, ai ai cũng rạng rỡ tươi vui. Nhưng nhìn những người thân từ cha, anh Cả, chị Ba thường hay đăm chiêu mệt mỏi và đã thiếu vắng nụ cười khi bước chân về đến nhà. Tôi đâm ra phân vân nghi ngại…
     Những lần ngồi trong “ngai vàng” chị Ba thiết kế giành riêng cho tôi, được gắn trước chỗ ngồi trên xe máy của chị. Phố phường nhộn nhịp, người người qua lại ngược xuôi nhưng không còn hấp dẫn, háo hức như khi xưa tôi còn bé.
Tôi lớn dần theo năm tháng, đồng hành cùng với nỗi buồn.
     Thời gian như bóng mây, tôi ngồi bên cửa sổ nhìn ra khoảng trời xanh bao la, cánh cò lẽ loi đang bay về phương nam xa tít. Tiếng gà gáy canh trưa của nhà ai dưới đồi thông vọng về, tôi nghe như lòng nhớ nhung mơ hồ.
     Tuổi hai mươi đến với tôi quá chậm, nhưng tôi chưa làm được gì ngoài sự tích lũy vốn kiến thức trừu tượng mông lung. Bàn phím của máy tính đã giúp tôi “viết” dễ dàng dưới sự hướng dẫn của chị Ba, cha tôi ngạc nhiên khi nhận được Email:
     “Kính gởi ông Anton Nguyễn (Anton là tên thánh của cha tôi).
     Ông là thánh nhân của lòng tôi. Hỡi Anton Nguyễn, Người đã soi sáng và củng cố niềm tin cho con đời đời, Amen. Con chỉ có trái tim nồng cháy yêu thương và khao khát được làm người”
     Không ai biết tôi là tác giả, sự ảo diệu của công nghệ đã đưa tôi chạm được đến ánh sáng sơ khai của buổi bình minh, nắng lụa vàng tình yêu cuộc sống chan hòa và tràn ngập trong tôi.
     Khi phát hiện ra tôi thao tác được trên Laptop, anh Cả ân cần dạy tôi những kiến thức cơ bản về vi tính, nhưng tôi đã “khám phá” ra nhiều điều vi diệu hơn thế nữa. Trang Facebook của tôi với nick name:“Crescentiform”(dạng trăng khuyết),  Avatar là khuôn mặt xinh đẹp của tôi. Mạng xã hội đã giúp tôi kết nối và trao đổi thông tin, tôi có nhiều bè bạn nhưng cũng biết bao lần xót xa vì những cảnh đời khốn khổ hơn tôi.
     Không ai biết tôi là con bé tật nguyền và gõ từng con chữ bằng chiếc đũa thần kỳ. Một hôm mẹ “phát hiện” những chiếc răng cửa của tôi đã bị khuyết thành vòng cung, nhưng điều đó chẳng quan trọng gì đối với tôi.
     Khi đã có thể bày tỏ lòng mình bằng con chữ, tôi lại càng bận tâm và ray rức hơn với hoài bão của mình, nhìn những mảnh đời đang ngụp lặn trong tối tăm nghèo khó, tôi lại cảm thấy mình hạnh phúc và sung sướng hơn vì được sinh ra trên cõi đời này.
      Khi đã thoát ra khỏi vũng lầy ao làng khốn khổ, tầm mắt hướng xa hơn và cảm nhận được nếp sống văn minh của xã hội loài người. Tôi càng say mê nghiền ngẫm và tận dụng thời gian để góp phần nhỏ nhoi của mình vào niềm an vui cuộc sống.
     Với tôi, con chữ quý giá và thiêng liêng biết chừng nào. Một hôm, bao nhiêu ý định tôi đã miệt mài gom nhặt, lưu trữ , những trang văn thơ, những tài liệu quý báu, những nỗi niềm và tinh hoa rút từ trái tim nồng nàn yêu quê hương đất nước của tôi bỗng tan tành thành mây khói bởi con virus man rợ. Chúng đã đánh cắp, hủy hoại lương tri và nỗi niềm thống khổ tiềm tàng trong thân hình tật nguyền và chịu một đời câm nín của tôi.
     Tôi nghe từ trái tim không hề bệnh hoạn nỗi uất ức dâng tràn và những giọt nước trắng trong xót thương thân phận làm người trào lên khóe mắt.
    Thượng đế giành cho tôi năm giác quan để được làm người và ưu ái cho tôi gíac quan thứ sáu: trực giác, mẫn cảm. Oái ăm thay! Nghe nhưng không thể nói, đôi mắt xinh đẹp của tôi chỉ có thể nhìn và không thể dùng ngôn từ để diễn đạt lòng mình. Niềm vui duy nhất của tôi chỉ có người bạn thủy chung Laptop tri âm tri kỷ, nhưng đã bị tước đoạt và phá hoại dã man.
     Khoa học thường thức dạy tôi thân thể chia làm ba phần: Đầu, mình và chân tay. Nhưng tạo hóa đã nghịch ngợm cho tôi ra đời với thân hình không cân đối, chỉ công phu nắn nót khuôn mặt dễ nhìn và khối óc minh mẫn để làm người.
Tôi lăn tròn trên cát, những hạt cát long lanh dưới ánh nắng vàng ươm. Tôi nhớ lại lời cha:
-         Con hãy an nhiên với sự câm nín của mình và
chấp nhận số phận tật nguyền thượng đế đã ban cho. Biết bao người chỉ vì con chữ mà tàn phế tâm hồn, cũng bao nhiêu người tài hoa vì con chữ mà gặp kiếp nạn đau khổ một đời. Út Mén của cha, hãy như cỏ cây nhỡn nhơ trên sườn đồi hoang vu vui hưởng nắng mưa, sương gió của đất trời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...