Từ ngày bị chứng bệnh
mắc dịch, thầy bà đủ trò nhưng hai Khôi dùng không thấy hiệu quả. Bạn hữu
thương, nghe có phương thuốc nào hay đều hướng dẫn hắn tận tình, nhưng cơ địa
mỗi người mỗi khác. Sinh, tâm lý học giúp Tây y chẩn đoán bệnh chính xác, nhưng
tiếc thay những căn bệnh thuộc về cơ địa con người, Tây y chưa có thuốc chữa
đặc hiệu, những bệnh thuộc cơ địa rất khó cứu chữa vì mang yếu tố di truyền.
Chỉ có hai Khôi mới biết lắng nghe và hiểu rõ ràng nhất từng nhịp đập của con
tim đến tiếng thở dài của của các nơ-ron thần kinh trong hắn.
Ai chịu thấu nỗi cô
đơn, tiếng kêu gào của loài mèo động dục, bi thiết quá. Hắn có là thần thánh
cũng không thể hiểu. Vậy là vợ hắn đổi tánh, cáu ghét đến phát điên. Chịu đời
không thấu, bỏ nghề mộc mấy đời, hắn chuyển sang nghề thiến. Đặc biệt hắn chỉ thiến chó, heo,
gà…
Nghề mộc gia truyền
làng Kim Bồng của hai Khôi nổi tiếng đã được Lê Quý Đôn đề cập trong “Phủ biên tạp lục” từ thế kỷ 18, nhìn qua
bên kia sông là phố cổ Hội An. Nhưng từ khi vào Saigon, nghề mộc thủ công tinh
xảo chết dần vì công nghiệp hoá.
Làm ăn thất bát, hai
Khôi chuyển đủ nghề nhưng không nghề nào trụ được dài lâu. Niềm đam mê của hắn
là sáng tạo, thông qua bàn tay tài hoa, từ cái cưa, bào, chàng, đục lớn bé, đã
tạo ra những sản phẩm vua chúa nhà Nguyễn còn mê. Vậy mà nay hắn chuyển đam mê
sang nghề hoạn!
Không lẽ hắn bức bối
căm hờn vì chuyện mình kém cạnh hơn người ta trong khoản tình dục? Thường thì
sự đố kỵ, ganh ghét cũng do mình không bằng anh bằng chị, nhưng nếu hắn biết
chuyển nghề sang viết văn, làm thơ thì cái đám vai u thịt bắp và bộ óc bằng hạt
tiêu kia thán phục hắn biết chừng nào, có khi vợ hắn không chạy theo thằng xe
ba gác.
Nói đến thằng này là
ứa máu, thương tình đồng hương hắn cho ở nhờ, mua xe ba gác cho nó chạy kiếm
cơm đồng thời đi giao hàng mộc. Chị chị em em thế nào mà nó chôm luôn vợ hắn.
Hai Khôi thở dài, có
loại phụ nữ nhìn qua là kính nể, ngưỡng mộ không dám bông lơn, hó hé. Nhưng
cũng có người chỉ nhìn thoáng qua là muốn ôm, muốn nựng, muốn bế lên giường.
Mùa động dục đến cây cỏ, động vật còn toả mùi hương mời gọi, huống chi vợ hắn?
Vợ chồng hai Khôi
không con. Ban đầu chị Dung đi chợ, nấu cơm tháng cho thợ, hắn suốt ngày đầu
tắt mặt tối. Nhưng đêm về, sau khi lai rai chút đỉnh với bạn, tắm rửa xong đã
thấy vợ nằm chờ, phải nói da thịt chị Dung trắng bóc, đôi mắt lúng liếng, làn
môi hé mở, hắn nổi da gà, sinh lực cuồn cuộn trào dâng. Cưng vợ, không cho làm
gì. nên chị Dung cứ phây phây. Ông bà ta nói: “Nhàn cư vi bất thiện”.
Ban đầu tình cờ chị
Dung nhìn qua khe ván từ phòng ngủ, đám thợ mộc trẻ trung cởi trần bào bào đục
đục hùng hục, mồ hôi tươm ra trên ngực, trên vai rám nắng đầy sinh lực của
những cơ thể tràn nhựa sống, bỗng chị thấy rần rật cả người, má chị đỏ rựng lên
nóng bỏng, chị cởi tung cúc áo, cứ vậy mà tưởng tượng trong ú ớ ngất ngây… Chị
nhìn vào gương, phản chiếu đôi mắt si dại của mình, chị đâm ra luống cuống, e
thẹn.
Càng về sau, hai Khôi
biếng nhác dần chăn gối. Chị Dung cứ chờ lúc xong việc nhà, chị vào nhà tắm đưa
nhẹ vòi sen bắn những tia nước mát dịu lên cổ, lên mặt, lên ngực… Những lúc như
thế này, từ trong sâu thẳm tâm hồn, chị cảm thấy có lỗi với chồng thật nhiều,
những lần ân ái với hai Khôi chị lại mơ màng “đồng sàng dị mộng” cùng ai đó.
Ngày nay thiếu gì
cách triệt sản, nhưng Hai Khôi vẫn thích kiểu truyền thống, hắn treo hai chân
con chó lên cột, cặp dái non đỏ hồng như khiêu khích, hắn nghiến răng rạch theo
khe giữa hai tinh hoàn, hai ngón tay nặn từ từ nhô ra hòn bi nhỏ xíu, trắng
chạch. Hắn nhìn chằm chằm vào đó, dùng mũi dao bén ngọt tách nhẹ tinh hoàn
trong niềm cảm khoái lạ lùng, trong khi con vật gầm gừ, rồi tru lên trong tuyệt
vọng.
Lần nào cũng vậy, hắn
dùng dây thép xuyên qua hai hòn dái mang về phơi khô. Xâu chuỗi ngày càng dài
thêm, nhưng không có cái nào giống cái nào, có cái tóp teo như hạt nho khô, hạt
mít non gặp nắng gắt.
Có ai đó khuyên hắn
ngâm rượu, uống vào sẽ cải thiện sinh lý. Mẫy lão xồn xồn đi nhậu không khoái
dái dê, ngầu pín là gì? Ngầu pín là dương vật và tinh hoàn của trâu, bò, chó,
dê, hải cẩu, hươu, hổ… Theo y học cổ truyền, dương vật và tinh hoàn của động
vật thuộc về tạng “thận” có chức năng cường dương, sinh tuỷ, sinh xương…
Hai Khôi không thèm,
hắn chỉ muốn treo lủng lẳng trong phòng khách như một lời cảnh tỉnh, doạ dẫm,
một sự trả thù hay một lời nhắn gởi đến con chim mái đã theo người tình bay xa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét