- Ông
nhìn xem, như đã vào đông!
Khung trời một màu trắng đục, cây lá ủ dột
im ắng, không gian thật tĩnh lặng. Tiếng gà gáy trong vườn cây kiểng trước nhà,
gợi bà nhớ xa xăm mơ hồ.
- Bà có gì buồn?
- Ông không thấy con gái mình đang lo lắng
điều gì hay sao?
Ông nhìn ra cây hoàng lan, mùi hương lan
toả. Những sợi như tơ trời màu bạc, ẩn hiện trong mái tóc bà. Mái tóc ấy, một
thời ông mê đắm. Ông yêu bà từ mái tóc đến nết người, dù bà không đẹp. Bù lại
ngày tháng qua đi, ông càng thấy đức tính nơi bà lộ dần qua cung cách đối nhân
xử thế. Sự nể trọng bà trong ông âm thầm, “đàn ông cái nhà, đàn bà cái cửa”.
Con cái thuận hoà, em ngã chị nâng.
Ngược lại, bà đối với ông “tương kính như
tân”, chăm sóc ông từng li từng tí, thậm chí Hà - cô con gái lớn hay đùa:
-
Ba
như em bé!
Ông tự hào và yên lòng với sự lo toan của
bà, chính bà tề gia để có ngày ông lo trị quốc. Nói vui vậy thôi chứ ông trị
cái gì, khi thời thế thay ngôi đổi chủ, số phận ông cũng lên bờ xuống ruộng.
Ông thấm bài “thương vợ” của Tú Xương, ông ngâm nga góp vui với bạn bè khi trà
dư tửu hậu, hàm ý nói về bà:
Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con
với một chồng
Lặn lội thân cò
khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước
buổi đò đông
……..
Hà xong tiết dạy, Hưng đón chị trên hành
lang. Linh cảm có điều bất thường, hai chân Hà run lên. Hưng mỉm cười:
-
Em
thích đón chị về, thế thôi!
Hà choàng vai em, thì thầm:
-
Chị
thấy mẹ có gì không vui?
-
Nhà
này cũng lạ, mẹ bảo thấy chị có gì buồn, chị
bảo
mẹ không vui!
Ngang chợ, Hà mua mấy ký cam, mùa này cam
sành Cái Bè mọng nước. Mẹ cần kiệm, “ăn mắm mút dòi”, dành cái ngon cho ba và
chị em mình.
Căn nhà vắng, cả hai cùng gọi mẹ. Trên bàn
ăn đã sẵn hai ly cam vắt, mẹ lui cui trong bếp, nồi canh chua đang sôi. Cam mẹ
mua rồi, mua thêm làm gì phí tiền. Hưng ôm lưng mẹ, Hà cười vang:
-
Em
bé của mẹ đâu rồi?
Thật ra, Hà có nỗi buồn nẫu ruột, không muốn
lộ ra ngoài để mọi người lo lắng, thế thôi.
Tình yêu của Hà đơn phương, vướng màu nghiệt
ngã. Người ấy như thanh nam châm, cuốn hút lấy Hà. Hà gục đầu vai mẹ thổn thức,
bà vuốt tóc con xót xa nhưng không hỏi một lời. Sự tin cậy vào tấm lòng của mẹ
là niềm an ủi, chia sẻ lớn lao với Hà. Ngày xưa bà cũng yêu ông như thế, nhưng
may duyên nợ trọn tình, nên chồng nên vợ.
Phần ông, ông để hết tâm trí vào chuyện
văn chương. Ông đã trị quốc, bình thiên hạ bằng ngòi bút, cả thế gian quay cuồng
theo ngẫu hứng và sắp đặt nơi ông. Nhưng ông không thể cứu rỗi linh hồn con gái
yêu dấu của ông.
Hưng ít nói nhưng thâm trầm, luôn quan tâm
đến mọi người và hiểu cha. Nụ cười là thủ tục đầu tiên, khi hai cha con gặp
nhau. Hưng trêu:
-
Em
bé của mẹ uống thuốc chưa? Thuốc chị Hà
mua
đó!
Thật ra, là của Hưng. “Chị Hà” có uy lực
tuyệt đối với ông, chỉ thua “chị Mẹ”.
Ngày Hưng được học bổng du học Hoa Kỳ, bà
vừa mừng vừa lo, vừa buồn. Ông ôm bà vào lòng, lau dòng nước mắt, ông đùa:
-
Em
bé của ba vui lên chứ! Nam nhi phải tung
hoành,“Chí làm trai nam bắc đông tây. Cho phỉ sức vẫy vùng
trong bốn bể”.
Hưng chưa tốt nghiệp,
bà mất. Ông như rơi từ chín tầng mây, ông ngập chìm trong mộng du. Tô mì ăn
sáng của Hà không có múi chanh, lát ớt xắt rất khéo của bà. Không có bóng dáng,
bàn tay của “chị Mẹ”, đời ông vô vị.
Ông ngồi thừ trước
trang giấy hằng đêm, không viết được gì. Hình ảnh bà quá lớn, tình yêu thương của
bà với gia đình bé nhỏ như đại dương mênh mông. Gái có công, chồng nào nỡ phụ hở
bà? Từng giọt nước mắt của ông rơi lên trang giấy, lan rộng thấm đẫm thành những
vì sao u buồn, bầu trời sáng trắng một sao băng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét