Mười bảy tuổi Kiều đẹp mê hồn, biết bao
người ngưỡng mộ. Ngoài thời gian đi học, những tụ điểm ca nhạc một thời hoàng
kim không thể vắng bóng dáng nàng, tiếng hát của nàng cao vút như chim sơn ca. Nhưng Thịnh “du côn”
khinh khỉnh xem Kiều như cỏ rác. Kiều thề quyết cho thằng du côn Thịnh gục, gục
đâu không thấy mà mang bầu con Loan bây giờ.
Thương thân bạc phận, Kiều thầm trách cha
trách mẹ lẫn oán ông Nguyễn Du sao đặt tên Kiều. Tên vận vào người, có mụn con
gái tên Loan mong được đẹp đẽ như mình, ai ngờ số phận long đong.
Những đêm khuya rời nơi phồn hoa đô hội,
ánh đèn sân khấu sau lưng, Kiều thui thủi một mình về căn nhà cô đơn của mình.
Tình nghệ sĩ chan chứa biết bao, nhưng tri âm dễ có mấy người, tiếng hát lời ca
đã nuôi sống mẹ con nàng.
Loan chưa xong trung học, nghiệp dĩ giống
mẹ Kiều ngày trước, thằng Hanh ra đời. Con gái đẹp không bình yên, sự xưng tụng
của nhân gian đã khiến em ngộ nhận. Cha mẹ cho em hương sắc, trời lại không ban
cho em đủ thông minh để tránh né sự điêu ngoa, gian dối của cuộc đời.
Mẹ Kiều có kinh nghiệm dạn dày trong tình
ái, nhưng không giữ nổi con mình. Thầy Ba lắc đầu:
-
Nhìn sắc diện hai mẹ con, qua biết đời các em
“hồng nhan đa
truân” lắm lắm! Cả hai đều có sao hồng loan, đào hoa chiếu mệnh nên tình duyên
ngang trái, dở dở dang dang…
Khỏi phải nói, căn nhà cuối xóm của mẹ con
Kiều dập dìu ong bướm. Đời người nghệ sĩ ăn trắng mặc trơn, đi đi về về có
người đưa đón, toàn bậc vương tôn. Mụ Tư tạp hóa ngoài mặt tỏ ra ân cần tử tế,
nhưng sau lưng lại thì thầm nhỏ to khắp xóm:
-
Loại đàn bà “Đưa người cửa trước rước người cửa
sau” chớ tốt
đẹp gì! Mấy bà thấy ai làm đĩ mà xấu không nà?
Mà lạ thiệt, cô nào cũng trắng da dài tóc
xinh đáo để. Chồng mụ Tư thậm thụt muốn ặn tươi nuốt sống mẹ con Kiều, nhưng
khi “chộ” nàng trước mặt vợ lại tỏ ra đứng đắn như thầy tu, quay lui lật đật
bước lên lầu đóng cửa nhìn trộm thân hình bốc lửa của Kiều, rồi tưởng tượng ra
cảnh ái ân, tâm hồn phơi phới lơ lửng như lên mây.
Lão Tư đang thời sung mãn, dư ăn dư để rửng
mỡ. Bia ôm gái gú đủ điều, nhưng lão thật sự chết mê chết mệt em Kiều. Có lần
vợ lão nằm bệnh viện mấy ngày, không biết ma xui quỷ ám thế nào mà lão cầu mong
mụ vợ chết phứt cho rồi!
Lão tìm cách “gạ” Kiều bằng tấm lòng tỏ ra
hữu hảo:
-
Thấy mẹ con em đơn chiếc, nếu có gì cần anh sẵn
sàng giúp một
tay! Tiền bạc anh không thiếu, nếu em…
Nói xong lão ôm đại Kiều để thỏa lòng ấp ủ
bấy lâu nay. Kiều từ tốn ấn thân hình phì nộn xuống ghế nệm dài êm ái, vòng tay
thô bạo của lão ghì chặt chiếc eo thon rồi xoa dần xuống bờ mông khêu gợi chết
người, nhìn đôi vú trắng hồng lồ lộ như
hỏa diệm sơn của nàng, khiến lão đê mê ngây ngất. Cơn hưng phấn bùng lên dữ
dội, trời sập cũng không ngăn được lão…
Lão ngất ngây dư hương. Lão mơ màng nhớ
những nụ hôn gợi cảm, tiếng rên siết gợi dục không thành lời, chỉ còn ú ớ bản
năng, lão buông mình theo cảm xúc, mặc kệ đời. Lão choáng ngợp trong hào quang
mông muội, ngu si, chạy theo dục vọng, khát khao mê đắm…
Nhưng chiếc trâm cài đầu trong bàn tay
mượt mà của Kiều ấn vào bụng lão, mũi kim nhọn hoắt thốn tận tâm can. Nàng nhìn
lão bằng đôi mắt nhung, hồn nhiên dịu vợi. Dáng đi kiêu sa của nàng đến bên
quầy rượu, đôi ly thủy tinh chạm nhau, thoang thoảng hương nồng rượu Martell
khiến lão tỉnh người. Ánh mắt nàng thân thiện ngọt ngào, lão như lạc vào thiên
la địa võng, càng khiến lão điên người.
Lão đã từng hùa theo lũ ngợm nhân danh công lý, một lũ bất tài công kênh
sản phẩm văn nghệ thối tha, đồng tình hò reo vinh danh. Một lũ nịnh nọt tệ lậu
vây quanh, một lũ hài nhảm nhí làm băng hoại, tiêm ảo giác, khiến bao trẻ thơ
viêm não. Đến nỗi từ kẻ vô thần, lão sùng kính thần quyền mê đắm.
Lão Tư sửa lại thế ngồi, nhìn quanh phòng
khách. Bức tranh nàng Mona Lisa đang nhìn lão với nụ cười bí hiểm. Trong tủ,
những cuốn sách cả đời lão chưa hề biết: “Tập truyện ngắn” của A. Chekhov,
“những mẩu chuyện ở Peterburg” của Nicolai Vasilyevich Gogol, “Tội ác và trừng
phạt”,“Anh em nhà Karamazov” của F.M.Dostoevsky, tập truyện ngắn của Guy De
Maupassant…
Những tác phẩm của Thiền sư Thích Nhất
Hạnh như Đường Xưa Mây Trắng, Cửa Tùng Đôi Cánh Gài, Am Mây Ngủ, Trái Tim Mặt
Trời… gáy sách mạ vàng, trang trọng và hàng loạt các tác giả từ sâu trong đáy
lòng, lão đã từng kính ngưỡng…
“Thiền tông quan tâm đến kinh nghiệm chứng
ngộ, đả phá mọi nghi thức và lý luận về giáo pháp. Hãy tọa thiền để kiến tính…
Đặc trưng của thiền tông: Giáo ngoại biệt truyền (truyền giáo pháp ngoài kinh
điển), Bất lập văn tự (không lập văn tự), Trực chỉ nhân tâm (chỉ thẳng tâm
người), Kiến tính thành Phật (thấy chân tính thành Phật)…”
Lão như lạc vào mê cung, nhìn lão chúi đầu
vào những trang sách giống con ếch bà hai tay đỡ đầu, mồ hôi rịn ướt đẫm trên
vầng trán thấp lòa xòa mái tóc đã chớm ngả màu, nhưng càng đọc lão càng không
hiểu.
Ý
nghĩ về Kiều đã xoay chiều, lão đâm vị nể nàng. Lão nghe đâu đó: “Hơi thở giống
nhau, giàu nghèo do số mệnh nhưng nhân cách hơn nhau là nhờ có văn hóa!”.
Mụ Tư tạp hóa ngạc nhiên quá, lâu nay mụ
không thấy “Tư mập” đọc sách báo gì, bỗng dưng ôm về một mớ toàn sách dày cộm.
Lão không biết đọc tiếng tây, nên những tác giả lão thấy trong tủ sách nhà Kiều
chỉ nhớ lõm bõm, lão tìm khắp nhà sách to bự trong thành phố, không thấy cuốn
nào từa tựa, lão đành mua đại.
Nhưng đọc sách phải có niềm đam mê, học
được ở sách vô vàn điều lý thú. Nhưng đọc và cảm thụ một tác phẩm văn học lại
là điều không dễ dàng gì, những tác giả vĩ đại đã trao tặng cho người đọc “đôi
hài vạn dặm”, “thiên lý nhãn” tuyệt vời.
Tư “mập” ngồi nghiêm chỉnh lật từng trang
sách, mùi mực in còn thơm nồng trên giấy trắng trinh nguyên, những con chữ nhảy
múa thách thức, quả thật lão gặm không vô.
Lão chán ngấy khi trà dư tửu hậu, mà nghe
đàm đạo văn chương. Đôi khi lão cũng tỏ ra mình có máu văn nghệ, bằng cách kể
các chuyện đời tư không hay ho gì của ai đó lão nghe lóm được, rồi cười hề hề
tự tán thưởng. Đối với lão tiền là quan trọng nhất, đề tài ưa thích là khoe
khoang thành tích và sự giàu có của mình.
“Cái tôi” là mẫu số đáng nguyền rủa, mẫu
số càng lớn giá trị phân số “nhân cách” càng bé.
Tư “mập” vớ đại tác phẩm của một nhà văn
nữ, nghe tên đã thấy mê rồi: Nhã Tiên, lời văn bình dị mà sâu lắng nghe chừng
như tự sự. Chuyện kể về một người con gái đồng bằng sông Cửu Long, qua bao
thăng trầm, gian khó của cuộc đời nhưng vẫn giữ cốt cách của người dân miệt
vườn bao dung và đầy lòng nhân ái. Đã lâu rồi lão mới thấy lòng mình bồi hồi
thương cảm và tiếc nuối gấp sách. Chân dung tác giả ở bìa sau trông rất quen
thuộc, lão la lên: Cô Kiều!
Nhà Kiều bị vườn cây che khuất, chỉ thấy được ánh đèn như sao mai trên
mái vòm, lúc bình minh chưa lên. Phương đông ửng hồng, cũng là lúc ánh đèn mờ dần
trong sương sớm. Những đám mây bay qua rõ nét, trên nền trời xanh thẳm, chớp mắt
đã biến dạng.
Áng mây hình con ngựa đang tung vó, bỗng chốc nhạt nhoà. Mang theo cả ký
ức xa xôi ngày nào mới chợt hiện về, đã bay theo gió.
Trong những lần theo đoàn quân hướng về Tây Bắc, lão đã gặp người con
gái cưỡi ngựa trên đồi, chiếc khăn piêu ngan ngát hương, đẹp tinh khôi như hoa
ban rừng. Lão đã từng tưởng tượng mình là chàng Khum lang thang đi tìm nàng Ban,
hoa ban nở trắng núi rừng.
Có lần trong lúc cao hứng, Tư “mập” kể:
-
Em
đưa tôi về mường, nhà sàn bề thế của
dòng
họ Xa danh giá một thời, em chưa “tằng cẩu”(búi tóc). Em “khắp”(ngâm, đọc thơ) và múa say mê, lòng
tôi ngẩn ngơ :
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
(Tây tiến - Quang
Dũng)
Phảng phất đâu đây mùi hương hoa cỏ dại, từ
những cánh rừng xanh bạt ngàn. Những ngôi nhà sàn thấp thoáng ven bờ suối, hoa
ngũ sắc bay bay trong gió. Em mời “láu xá”(rượu cần), chưa nhắp mà lòng tôi
đã say men!
Lão Tư giật mình, không lẽ chốn quan trường
đã làm thui chột tâm hồn trắng trong và tình yêu thi ca thánh thiện của lão? Niềm
tin yêu và cuộc sống đích thực lâu nay bị chôn vùi bỗng bùng lên mạnh mẻ, quyền
năng nào đã chế ngự và dìm chết tâm hồn thực sự yêu văn chương của lão? Đã lâu
rồi lão đâm ra hèn nhát, cảnh giác không dám bộc lộ tư tưởng và bản chất phóng
khoáng của mình, dù với người thân cận nhất.
Phong cách và nhân sinh quan của Kiều đã
làm sống lại tâm hồn người của lão. Lão thấy lòng lâng lâng muốn giã từ sự hào
nhoáng giả tạo đã đi qua trong cuộc đời mình. Cả đời lão Tư “mập” gom lại chỉ
toàn là sự dối trá, đối phó với chính những người đồng liêu của mình. Đôi khi
lão áp dụng kế “kim thiền thoát xác” của Tôn Tử để che dấu hành tung, nhưng cuối
cùng chỉ còn là hư ảo, không giá trị bằng vài dòng chữ trong chiếc tủ sách kia
của Kiều. Có khi: “Quay đầu lại là bờ…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét