Nàng đẹp, không dám nói thiên kiều bá mị nhưng trong mắt anh, nàng là
giai nhân tuyệt thế. Anh đánh bạo hỏi nàng:
-
Em
dám yêu anh không?
Không ngờ nàng gật đầu cái rụp.
Nói vậy thôi, ban đầu anh đánh giá nàng rất thấp. Nhưng từ khi là bạn
của nhau, giá trị của nàng tăng dần trong anh, nó thăng hoa kỳ cục, đến nỗi
không lúc nào hình bóng nàng rời khỏi tâm trí. Anh luôn suy nghĩ về nàng, có
lần xe ô tô suýt đưa anh về miền cực lạc.
Một hôm nàng nói:
-
Da
anh xanh tái! Anh không hiểu, hỏi lại:
-
Sao
em nói thế?
-
Mai
em đưa anh đi khám bệnh.
Anh tự ái:
-
Em nhầm,
chưa bao giờ anh khỏe như bây giờ, em
thấy đó mỗi lần…
Nàng buồn xo, nhìn ánh mắt như có mây giăng.
Anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Trên trái đất này ai mong ai nhớ, ai
chăm sóc ta, ai lo lắng cho ta, đó là nơi chốn cuối cùng của đời ta.
Nàng trọng thị, xem anh như vì tinh tú lạ, ai không muốn mình là đế
vương trong cuộc sống hữu hạn này kia chứ, nhất là khi đã trải qua biết bao
giông tố trong đời.
Có vinh quang nào không từ cay đắng, có nghị lực nào không từ sự khổ đau?
Nàng than thở:
-
Sao
không bứt vòng cương tỏa. Còn có bao lâu,
Sao không được sống bên nhau?
Anh lơ đễnh nghe. Anh bảo nàng chuyển đề tài, quá khứ đã qua rồi, tương
lai chưa đến, hiện tại đáng giá ngàn vàng sao không thấy quý. Nàng nhìn anh,
rớm lệ:
-
Em
đớn đau vì nỗi khổ đời anh! Niềm vui anh
thường sẻ chia, nhưng u buồn anh đang giấu
kín...
Nàng là mẹ đơn thân. Cánh cò cô đơn, dặm trường mưu sinh trong thời thế
nhiễu nhương đầy mưu toan, lạm dụng. Đời nghệ sĩ của nàng, mấy ai tin không sa
vào bẫy rập?
Những đêm khuya dưới ánh trăng tàn, đèn đường hiu hắt, đơn chiếc về vùng
ngoại ô xa ngái, không có bóng ma trơi?
Người đàn ông lớn tuổi si mê nàng, dâng tặng cả gấm hoa lẫn tấm chân tình. Một ngày, nàng cố tình để
lộ trang nhật ký bên món quà được tặng, nàng xin trả lại cho người, vì trái tim
nàng không hề thổn thức, nàng không thể yêu thương.
Sự thuỳ mị, nết na của cô con gái, đã chứng minh cho tấm lòng và bản
lĩnh người mẹ. Nàng như con ong thợ, chắt chiu từng giọt mật hoa đời, tạo dựng
cho riêng mình mái ấm đơn sơ, nhưng rộn rã tiếng cười.
Anh nhìn lại mình, mỗi ngày một tàn tạ.Tình đời nhạt phai theo sa cơ lỡ
vận. Có lúc anh muốn giải thoát bằng liều độc dược. Nàng nhìn anh đăm đăm:
-
Hãy
tự đứng lên nơi mình đã ngã, đến chân núi ắt
sẽ có đường!
Anh không muốn gieo vào lòng nàng nỗi buồn phiền. Nhiều lần anh muốn xa
rời, ẩn mình vào chốn thiền môn. Anh xa lánh hẳn bạn bè, trầm ngâm nhìn áng mây
bay, tan dần trên bầu trời xanh màu biển. Hoàng hôn tím thẫm nhấn chìm anh trong bóng tối. Niềm tin yêu
cuộc sống, chỉ còn le lói như ánh nắng đỏ ối hiếm hoi còn sót lại của hoàng
hôn. Sự chán chường, bạc nhược đang đốt dần mòn sinh lực. Nhưng rồi thần ái
tình Eros giương cung bắn mũi tên, xuyên nát trái tim anh.
Tự nhiên anh cảm thấy xấu hổ với nàng. Tiếng xe máy vang trên đường
vắng, đêm đã vào khuya. Trời đầy sao, chiếc bóng nhỏ nhoi tội nghiệp, ánh đèn
rọi sáng chỗ anh ngồi. Nàng ngạc nhiên khi trông thấy anh:
-
Chờ
em làm gì?
-
Anh
sẽ đưa em đi làm.
Nàng e ngại:
-
Đừng
anh! Sự xuất hiện của anh sẽ làm em mất
fan ủng hộ!
Tiếng hát cùng dáng điệu của nàng đã khiến biết bao con tim rung động và
thổn thức, chỉ vì nàng không mang theo chiếc bóng bên mình. Nàng cứ lửng lơ như
lục bình trôi giữa dòng đời, nhưng vững chãi và biết bảo vệ mình như loài ong
cần mẫn.
Anh đã sa lầy và thất bại trong sinh kế, những dự án tưởng chừng sẽ đưa
anh đến đỉnh vinh quang, nhưng phút chốc đã tan tành theo cơn lũ dữ. May thay,
anh không vướng vòng lao lý nhưng đã trắng tay. Anh như rơi từ chín tầng mây, tâm
thần lơ ngơ như kẻ mộng du, anh lại gặp nàng.
Sự ân cần chăm sóc từ nàng, đối với anh hình như không có thật. Anh nghi
ngờ chính mình và tình yêu của nàng, mọi chuyện cứ như trong mơ và huyễn hoặc.
Nàng mong tìm được gì từ nơi anh.
Anh như xác ve khô vật vờ trong gió bụi cuộc đời. Những cơn mất ngủ triền miên khiến
anh hốc hác, nụ cười gượng gạo cho vui lòng nàng, nhìn anh càng tệ hại. Anh lao
vào chuyện văn chương, dốc hết tâm sự đời mình trên màn hình laptop, tiếng bàn
phím khô khan như đánh thức tiềm năng nào đó trong anh. Anh như được hồi sinh.
Nàng vui mừng khi má môi anh có
sắc hồng sinh khí, nàng khuyến khích và ngợi ca anh như văn tài nhân gian vừa
được khám phá. Nhưng tác phẩm đầu tiên không phải chuyện văn chương, mà là đứa
bé kháu khỉnh ra đời.
Anh lao vào công việc, anh làm bất cứ việc gì có thể kiếm ra tiền. Nàng
rạng rỡ, hân hoan nhìn con trai bụ bẫm hé môi cười. Cô chị gái bế bồng, vui đùa
cùng bé sau giờ tan lớp. Căn nhà có giàn hoa giấy ở ngoại ô bừng sáng, niềm tin
yêu cuộc sống trong anh như chưa hề mất bao giờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét