Có bao giờ tâm trạng bạn như tôi bây giờ?
Nghĩa là không biết làm gì, đầu óc trống rỗng. Tệ hại thật, với con người luôn
năng động như tôi, chưa bao giờ tôi đầu hàng số phận, thế mà hôm nay chán chường
mọi thứ.
Bìa rách, mối gặm đã từ lâu nằm sâu trong
ngăn sách, những gì đã cũ thường chịu số phận hẩm hiu. Truyện ngắn “Ông già và
biển cả”(The old Man and the Sea) của Ernest Hemingway, tác phẩm đã nhận được
giải Pulitzer và giải Nobel văn học năm 1954. Sự liên tưởng bất chợt, nhớ đến
ông già Cuba khốn khổ: Santiago đã câu được con cá kiếm khổng lồ và ba ngày đêm
quay cuồng với nó trên biển. Đến ngày thứ ba, sau khi đâm chết được con cá, ông
buộc nó vào mạn thuyền nhưng đàn cá mập đánh hơi mùi máu, ông lại đem sức tàn
chống lại lũ cá hung dữ. Ông giết được nhiều con, nhưng khi nhìn lại con cá kiếm
của mình chỉ còn trơ lại bộ xương. Ông cũng không ngờ tiềm năng dũng mãnh trong
thân thể già nua lại ghê gớm đến vậy.
Tôi cảm thấy mình hèn nhát. Ngoài kia, bão
tố đã tàn phá đớn đau quê hương tôi như những mảnh vụn thịt xương con cá kiếm bị
bầy cá mập cắm phập vào hai hàm răng tàn bạo, chia năm xẻ bảy. Sự bất công và
nhân tâm ly tán là hệ quả của nhận định nhầm lẫn về tính dân tộc và tình yêu
thương đất nước. Tôi tự nguyền rủa mình, tôi hát vang lời ca:
“… Bao
nhiêu năm qua dân ta sống không nhà/ Bao nhiêu năm qua dân ta chết xa nhà/ Dậy
mà đi/ Dậy mà đi/ Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi…”.
Bài ca hào hùng năm xưa, trong những lần
xuống đường tranh đấu của thời trai trẻ đầy nhiệt huyết, sẳn sàng hy sinh để
giành lại tự do, độc lập cho đất nước mình, bây giờ tôi hát trong căn phòng
kín. Tôi sợ…
Đã bao lần vườn không nhà trống, tổ tiên tôi đã chấp nhận hy sinh thân
mình, gia tộc mình để chống lại ngoại xâm. Đã đôi ba phen những kẻ khốn nạn rước
voi về dày mả tổ, số phận của những kẻ phản bội đời đời nhục nhã còn lưu dấu
mãi trong trang sử Việt kiêu hùng.
Sự hy sinh vô bờ bến của đồng bào tôi, cốt
nhục tương tàn bao năm qua. Máu xương của dân tộc tôi được đánh đổi để giành đặc
quyền, đặc lợi cho một nhúm người? Tổ quốc này đâu phải của riêng ai, tại sao
tôi lại thờ ơ với những gì xảy ra chính nơi tôi đang sống?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét