“Mụ” Tám chửi:
-
Tổ
cha hắn, đồ giả nhân giả nghĩa. Miệng nam
mô
bụng bồ dao găm, đồ ăn cháo đá bát…
Không biết Mụ chửi ai! Ông Giáo nhìn quanh, không lẽ Mụ chửi mình? Ông
thừ người, tự soi rọi không thấy điều gì sai quấy với Mụ, rồi ông nhớ ra Chí
Phèo: “Hắn chửi trời, chửi đời, chửi cả
làng Vũ Đại, chửi cả những ai không chửi nhau với hắn…”.
Thời này, cố giả ngu giả điếc mới không sanh sự. Mà thời nào không có
chuyện ganh ăn tức ở, không có Thạch Sanh-Lý Thông, không có Lưu Bình-Dương Lễ,
không có Tôn Tẫn-Bàng Quyên, không có Bá Nha-Tử Kỳ?
Cúc Hoa liên tưởng đến chuyện Phạm Công-Cúc Hoa. Thiếu chi tên đặt, cha
mẹ lại đặt tên trùng. Số mình hẩm hiu, gặp thằng chồng du thủ du thực, ăn nhậu
say sưa, về nhà bạt tai đá đít.
Phải gì gặp được người như Phạm Công, nhà nghèo phải đi ăn mày nuôi mẹ, nhưng
thông minh đỉnh đạt, đồng môn dưới mái trường của thầy Quỷ cốc tiên sinh với
Cúc Hoa, được Cúc Hoa con nhà tri phủ danh giá để lòng yêu.
Nhưng Cúc Hoa con Mụ Tám, lại bán thịt heo. Nhìn tay Mụ mài dao, mắt
long lên sòng sọc đã phát khiếp. Nhưng thằng chồng Cúc Hoa không ngán, hắn ngồi
chình ình giữa nhà bên chai rượu đế với đĩa lòng luộc, lai rai một mình không
nói không rằng. Mụ Tám lại ngán!
Thấy Cúc Hoa đang mang bầu sắp ngày sinh nở, lăng xăng phục dịch thằng
chồng, Mụ Tám tức cành hông. Mụ lại chửi:
-
Tổ
tiên sư cha cái đồ bất nghĩa, mới ngày nào
chén mẻ không có mà ăn, chui bờ chui bụi, khố
rách áo ôm. Tao ngu tao dại nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà. Tổ cha cái đồ…
Thấy Cúc Hoa thút thít, Mụ lại xót lòng. Mụ trút giận lên tấm thớt, đập
cái sọ heo kêu cái bụp, đầu to mà não bé tí. Hèn gì người ta nói “ngu như heo”
quá đúng.
Nghe nói các nhà khoa học đang nghiên cứu, tương lai có thể dùng tim heo
thay thế trái tim bệnh hoạn của con người. Trọng lượng, kích cỡ bằng nhau, nếu
thành công không chừng loài người tử tế và thương yêu nhau hơn.
Ông Giáo lấy làm lạ, chắc nợ đời từ kiếp trước. Thằng rể trời ơi, thằng
chồng trời đánh vậy mà thỉnh thoảng con Cúc Hoa kêu rú lên trong khoái lạc về
đêm. Nhà liền vách, chuột kêu bên kia bên này còn biết. Những lúc như vậy, ông Giáo ngồi bật dậy, bước vội ra sau nhà.
Bà Giáo đã quy tiên gần mười năm nay, các con ở xa, ông Giáo vò võ một mình.
Nhìn bề ngoài tưởng chừng như Mụ Tám thuộc loại “chằn ăn trăn quấn”.
Nhưng ông Giáo quá hiểu Mụ, ngày xưa ông Tám cũng làm quan, cũng cờ cũng lọng
xênh xang một thời. Nhưng khi đổi đất thay trời, ông Tám chết mất xác. Mụ Tám
đùm ba đứa con lưu lạc về xóm này, hai đứa lớn có gia đình riêng ở đâu trong
Nam, chỉ có Cúc Hoa bên Mụ.
Đừng nghĩ gọi “Mụ” là xem thường. Mụ Tám là
con cháu Hoàng tộc nhà Nguyễn, vua Minh Mạng đã ban hành “Ngự Chế Mạng danh
thi” để đặt tên cho dòng họ, “Đế hệ Thi” và “Phiên Hệ Thi” để đặt chữ lót, dấu
hiệu nhận ra thứ bậc. Vua Minh Mạng cho những người còn ở tại quê nhà Gia Miêu,
Thanh Hoá mang họ “Nguyễn Hựu”, những người vào Nam mang quốc tánh “Tôn Thất
Nguyễn Phước”. Hậu duệ của các chúa Nguyễn thuộc “Hệ Chánh Tiền Biên” mang họ
Tôn Thất. Hậu duệ của vua Gia Long thuộc “Hệ Chánh Biên”, hậu duệ vua Minh Mạng
mang họ theo “Đế Hệ Thi”: Miên, Hường
(Hồng), Ưng, Bửu, Vĩnh/ Bảo, Quý, Định, Long, Trường/ Hiền, Năng, Kham, Kế,
Thuật/ Thế, Thoại, Quốc, Gia, Xương”.
Mụ Tám vốn là con gái cụ Ưng Truyền, cháu gái đời thứ tư của vua Minh
Mạng. Tên “Mụ” là Công Tằng Tôn Nữ Phương Dung.
Từ thời Võ Vương Nguyễn Phúc
Khoát (1738-1765) sanh nhiều con nhưng khó nuôi, nên dùng chữ “Mệ” để gọi con
của các ông hoàng, bà chúa và dùng chữ “Mụ” để gọi các con của “Mệ”.
Mụ Tám tiểu thư khuê các đâu đến nỗi chua ngoa, nhưng cuộc đời đá mụ lăn
lông lốc. Miếng đất mẹ con Mụ đang ở, cũng từ vườn nhà ông Giáo. Những đêm
thanh vắng, ông Giáo lắng nghe giọng hò “mái nhì” mà đưa câu “mái đẩy” của Mụ,
như uất nghẹn.
Ông Giáo lại nhớ chuyện kể hai anh hùng ở quê ông: Thái Phiên và Trần
Cao Vân giả ngồi câu cá trước bến Phu Văn Lâu, bí mật gặp vua Duy Tân để bàn
chuyện khởi nghĩa, nhưng đại cuộc không thành. Vua Duy Tân bị đày biệt xứ, hai
ông bị chém rơi đầu.
Chiều cuối năm, những phần thịt lợn cuối cùng đã được bán sạch. Mụ Tám
định mua ký tôm càng xanh về kho rim, nhưng loài tôm cứt lộn lên đầu không cúng
kiếng được.
Mụ giữ lại đầu heo, dù ngu như heo vẫn hơn những thằng vong ơn bội nghĩa.
“Giang
sơn di cải bản tính nan di”(Giang
sơn dễ đổi bản tính khó dời).
Gần giao thừa rồi mà vẫn nghe Mụ Tám chửi thằng… ôn dịch!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét