Kể từ ngày chị xa quê, vào thành phố này
tha phương cầu thực. Chị “kinh doanh” hàng ngàn thương hiệu, đủ
chủng loại. Chị phân loại hàng hoá chính xác, như người phát minh ra nó. Chị
rành rẽ đường đi nước bước, hang cùng ngõ hẻm. Ai sang giàu, hèn mạt, đình
chùa, miếu mạo, chợ búa nơi nào. Ai không biết, hỏi chị. Các nhà xã hội học
cũng nên tham khảo ở chị.
Chị buôn ve chai, có nơi gọi là đồng nát.
Chị người miền Nam nhưng thích từ “đồng
nát” hơn. Chị nghĩ đồng nát bao hàm hơn ve chai. Ai bán gì chị cũng mua, ai
bỏ gì chị lượm. Chị thẩm định giá cả thị trường, không sai một đồng. Mất một
đồng là mất bữa cơm trưa. Đêm về nhà trọ, tự xoa bóp đôi chân mỏi nhừ, chị trầm
ngâm như một triết gia, ngóng về nơi chị ra đi, mẹ già hơn tám mươi vẫn còn lam
lũ, ba đứa con tuổi ăn tuổi học.
Chồng mất sớm khi thằng con út vừa thôi
nôi. Gửi con cho bà ngoại, chị đi buôn đường dài. Từng bao tỏi Lý Sơn, theo xe
cùng chị vào tận Saigon. Ngày ấy tỏi Lý Sơn chưa nổi tiếng như bây giờ, nhưng
cũng đem về cho chị những đồng tiền lời quý báu. Người ta buôn lậu bằng cả
container không sao, Chị chỉ có hơn nửa bao tải tỏi, quản lý thị trường “thu mua” của chị như ăn cướp. Không đủ
tiền xe quay về.
Vay mượn thêm ít vốn, chị buôn heo. Chị
làm quen anh lái xe tải, chị trải chiếu góc thùng xe, nằm chung với bầy heo,
nước đái khai rình, hắt vào chỗ chị. Dù đã canh me, nhưng qua trạm Phú Tài, heo
mẹ heo con bị lùa xuống đường cùng chị. Chị khóc hết nước mắt, nếu cần trao đổi
gì, chị cũng cam lòng. Tấm thân xác xơ còn nghĩa lý gì.
Chị chia từng gói nhỏ: tiền trọ, tiền gởi
về mẹ, tiền học phí cho con. Khi chưa gởi, chị nghĩ ra cách cho vay kiếm lời. Cho
vay cũng là hình thức giữ tiền, hẹn gần tết sẽ lấy lại về quê. Bà Tám tạp hoá
có uy tín, nhưng bà vỡ hụi trốn biệt.
Ngược xuôi cùng gánh ve chai. Vậy mà ba
đứa con chị đều tốt nghiệp đại học. Ngày ra trường chị đứng bên con, dáng gầy
nhỏ nhoi, nhưng đôi mắt chị bừng sáng như hai vì sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét