Ông Marie François Sadi Carnot, làm quan to nước Pháp, Một hôm rảnh việc,
về chơi quê nhà. Khi ông đi ngang qua trường làng, trông thấy ông thầy dạy mình
lúc bé, bây giờ đã già và đang dạy học.
Ông ghé
vào và chạy ngay lại trước mặt thầy, chào hỏi lễ phép: “Con là Carnot đây, thầy
còn nhớ không?”. Rồi ông ngoảnh lại khuyên bảo học trò: “Ta bình sinh, nhất là ơn cha, ơn mẹ, sau ơn thầy ta đây, vì nhờ có
thầy chịu khó dạy bảo, ta mới làm nên sự nghiệp ngày nay”.
Đọc đến đây, thầy Hưng thở dài. Hơn ba
mươi năm trên bục giảng, bấy nhỉêu lần được tri ân, kèm theo quà tặng, thậm chí
cả tiền với những tia nhìn lạnh lẽo ban ơn của phụ huynh. Không như thời thầy
còn đi học, biết ơn thầy cô bằng tất cả tấm lòng trong trắng, thơ ngây của
mình.
Thầy được mời về dự lễ kỷ niệm 50 năm,
ngày thành lập trường. Ngôi trường giờ đã khác xưa, bề thế với ba dãy lầu, tạo
hình chữ U sơn màu vàng nhạt, nổi bật sau hai hàng phượng vỹ đang độ chớm hè,
lung linh những chùm hoa đỏ thắm.
Tiếng trống rộn rã chào mừng theo bước
chân quan khách. Những thầy cô giáo tóc đã hoa râm, nhiều năm gắn bó với
trường, tay bắt mặt mừng. Từ ngày về hưu, họ không có dịp về lại trường xưa và
những người kế tục quá bận rộn, không có thời gian để nhớ đến họ.
Mặt trời lên cao, các em đã ngồi ngay ngắn
theo từng khối lớp, đợi chờ từ sớm. Những cánh tay đưa lên gạt mồ hôi chảy thành
dòng, trên khuôn mặt non tơ.
Thầy hiệu trưởng nóng ruột xem giờ. Những
vị khách quan trọng của buổi lễ chưa đến. Đã gần mười giờ, chương trình văn
nghệ lấp đầy khoảng trống, không còn tiết mục.
Buỗi lễ diễn ra trong không khí tưng bừng,
những lời phát biểu, những thành tích, những lời tri ân đến với các vị quan
chức được đề cập, kết thúc bằng những tràng pháo tay vang dội.
Gần cuối chương trình, các thầy cô giáo
già ngơ ngác nhìn nhau, dõi mắt tìm lại những khuôn mặt đã một thời cùng dạy
với mình, nhưng hôm nay vắng bóng. Thầy Hưng lẩm bẩm: Có khi họ không được
mời…và thầy cũng không nghe ai, nhắc đến tên mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét