Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

EM TÔI

    Từ nhà cô P. Tôi nhìn sang nhà em, vắng hoe. Mùa gặt, hương rạ thơm lan tỏa, gợi nhớ ngày xưa cũ.
     Đường làng vẫn rợp bóng tre mát rượi. Có lẽ em ngoài đồng. Con nắng tháng năm rát mặt, hừng hực. Tiếng xe máy đẩy đưa theo làn gió, tôi định nép mình tránh lối. Ai như em, hiện ra sau khúc quanh. Mặt mũi choàng kín mít, em lọt thỏm giữa hai bao lúa. Chân buông thỏng, rà trên mặt đường giảm tốc, thay phanh.
     A, anh về hồi mô? Tôi kéo phụ xe ngừng. Mồ hôi túa ra ướt đẩm.Khuôn mặt em khắc khổ, nổi bật đôi mắt to, ánh lên tia mừng rỡ. Anh mới về thất thời!
     Tôi giữ xe cho em bước xuống, tay ga vẫn cầm chừng. Hai bao lúa to đùng, bây giờ choán mất chỗ ngồi. Hai anh em đùn đẩy ì ạch lên dốc, vào sân. 
     May có ngọn gió nồm, khô nhanh những giọt mồ hôi. Em tôi lấy chồng xóm dưới, em mới mười bảy. Mẹ tôi khóc sưng mắt ngày em vu qui, nhưng em tôi vô tư không có giọt lệ nào. 
     Tôi không tin được. Từ sớm tinh mơ, gà chưa gáy sáng. Em tất bật với nồi cám heo to tướng. Mồ hôi nhỏ giọt theo từng túm rơm khô vào bếp, vàng rực ánh lữa. Bầy heo thi nhau chồm mỏ, kêu inh ỏi.
      Vén gọn bếp vừa tàn, em xăng xái chất lúa khô lên xe, một bao, hai bao. Tôi phụ em ràng buộc. Chở đi chà, buôn gạo. Em quen rồi, anh nghỉ đi, anh không biết làm mô! Nhìn em tôi ứa nước mắt.
     Tiếng chổi quét ngoài sân, vọng vào lòng tôi nỗi buồn xa vắng. Tối qua, mấy anh em hàn huyên tâm sự đến gần nửa đêm. Em treo mùng, dọn giường, bật quạt, tắt đèn. Tôi nằm mơ màng nhớ về tuổi thơ em và tôi. Mẹ chỉ có tôi và em. Con bé hay vòi vĩnh, hay nủng nịu là em tôi bây giờ sao? Tôi thiếp đi trong bồi hồi, tiếng côn trùng rả rích quanh tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...