Hắn gọi tôi: “- Thằng
cố nhân”. Tôi không hiểu ý gì và hắn không giải thích.
Hắn quỵ xuống bên bờ
đầm, đầy bông súng nở tím ngát, mảnh đạn cối ghim vào bắp chân tê dại. Đàn đỉa
đánh hơi mùi máu, bám vào vết thương, thịt tả tơi. Máu pha bùn loang trên mặt
nước. Hắn được kéo lên bờ. Tiếng vù vù của trực thăng cứu nó.
Tôi không cùng đơn vị, nằm chung phòng trong quân y viện.
Hắn soi mói nhìn chân tay tôi bó bột, hắn quay mặt mỉm cười. Có lẽ hắn nghĩ may
mắn hơn tôi. Nhưng tôi không bị cưa giò như hắn.
Tôi xuất viện trước, lang thang như mộng du ở thành phố
lạ. Qui Nhơn trời mây u ám, con đường ven biển mịt mù, gió thốc từng cơn tê
buốt thịt da. Càng cô đơn hơn với kẻ không nhà, không người thân, chờ ngày về
đơn vị như tôi.
Em hiện ra ngơ ngác. Mái tóc dài lãng tử của tôi với thân hình tong teo, bạc nhược xanh xao. Chỉ có quân phục màu tím hoa cà thẳng thớm của anh chàng lính biển, làm em tò mò.
Em hiện ra ngơ ngác. Mái tóc dài lãng tử của tôi với thân hình tong teo, bạc nhược xanh xao. Chỉ có quân phục màu tím hoa cà thẳng thớm của anh chàng lính biển, làm em tò mò.
Em là em gái hắn.Tôi quen em vậy đó, cô bé
giáo sinh trường sư phạm. Tôi trao phong thư, hắn gởi tôi trọ nhà hắn. Cha
mẹ hắn thật bao dung và đôn hậu, chăm sóc tôi ân cần. Em càng tỏ ra quyến luyến
và xem tôi như một người anh.
Tôi và
em đón hắn từ cổng quân y viện. Cặp nạng giúp thân hình cụt một giò, hắn kéo lê
chân còn lại, tạo những vệt ngoằn ngoèo trên cát.
Hàng cây bàng lá sẩm màu đỏ quạch, trời đã sang đông.
Những cơn gió bấc lạnh, xào xạc đám lá khô ven đường, thấm vào lòng tôi nỗi
buồn vô cớ.
Trên chuyến tàu vào nam. Tôi bần thần như vừa đánh mất
vưu vật của đời mình. Em tựa cửa nhìn tôi giã từ, không nói gì, cũng không lời
hò hẹn.
Tôi mang theo
hình bóng em, trong những chuyến hải hành khơi xa. Ngóng về phương trời có em.
Một ngày nào đó, tôi sẽ về lại Qui Nhơn.
Nhận được thư, hắn báo tin: “-Thằng cố nhân, em gái tao
đã quá cố!”. Đời lính biển lênh đênh, thư thường nhận muộn. Nửa tin nửa ngờ,
tôi xin nghỉ phép, bay về Qui nhơn.
Phi trường quân sự Phù Cát chói chan nắng. Từng đoàn xe nhà binh chở đầy lính, chạy về hướng Bồng Sơn, mịt mù khói bụi. Không khí chiến tranh như gần kề.
Đường phố vắng hoe. Mùa hè nơi thành phố biển vẫn oi nồng, mang hương vị mặn trong gió. Khung cảnh nhà hắn vẫn như xưa, giàn hoa giấy nở rộ.
Phi trường quân sự Phù Cát chói chan nắng. Từng đoàn xe nhà binh chở đầy lính, chạy về hướng Bồng Sơn, mịt mù khói bụi. Không khí chiến tranh như gần kề.
Đường phố vắng hoe. Mùa hè nơi thành phố biển vẫn oi nồng, mang hương vị mặn trong gió. Khung cảnh nhà hắn vẫn như xưa, giàn hoa giấy nở rộ.
Hắn đứng bật dậy, suýt ngã. Tiếng A! hân hoan kèm theo nụ
cười méo mó của hắn, làm tôi hoang mang...
Em không quá cố, nhưng em đã lấy chồng.
Em không quá cố, nhưng em đã lấy chồng.
…….
Hơn bốn mươi năm sau, thời gian đủ để xoá
nhoà tất cả.
Trên chuyến
tàu đêm về miền trung, tôi háo hức nhìn phong cảnh quê hương, tranh tối tranh
sáng lướt qua ngoài cửa sổ.
Những cánh rừng lá thấp, xa xa thấp thoáng
ánh đèn trong im vắng, càng thêm quạnh quẽ. Tiếng còi chói chan khi tàu vào ga
Nha Trang, trời đã vào khuya. Nha Trang của tôi, Nha Trang của những ngày thao
trường đổ mồ hôi, sóng biển dạt dào trong tiềm thức, gợi nhớ biết bao kỷ niệm
buồn vui, của một thời trai trẻ.
Tàu lao đi trong màn sương, mờ đục khung
cửa kính như nhủ thầm tôi quên đi bao hình bóng cũ.
Tiếng loa nhắc khách chuẩn bị đến ga Diêu
Trì. Tôi sực nhớ những ngày ở Qui Nhơn cùng hắn, tôi háo hức như người đi xa,
lần đầu tìm về chốn cũ. Tôi mang ba-lô bước xuống sân ga.
Bình minh đã ửng hồng bên kia bán đảo
Phương Mai, đầm Thị Nại. Qui Nhơn bây giờ lạ lẫm, những khu đô thị như khoác áo
mới lên thành phố. Sân bay không còn, phi đạo ngày nào đã thành đại lộ. Đường
ven biển sáng trưng ánh đèn, sắc màu như đại hội hoa đăng.
Tôi thẩn thờ định hướng, tìm về nhà hắn.
Khung cảnh cũ đã khác xưa, giàn hoa giấy ngày nào không còn dấu vết. Nhưng nơi
ấy, căn nhà ấy…
Tôi nhìn hắn, nhân dáng được khẳng định
bỡi người đàn ông đã mất một giò. Tôi ôm chầm thân hình già nua, còm cỏi của
hắn mà nước mắt rưng rưng. Nhìn lại mình, tôi cũng không còn trẻ nữa.
“- Ôi! Thằng cố nhân”.
Em đã có cháu nội, ngoại. Cuộc sống viên
mãn, chồng em đã mất. Tôi nhìn em, cố tìm lại nét thân tình ngày trước. Chỉ còn
ánh mắt. Em nói gọn lỏn: “- Em ghét anh!”. Tôi ngớ người mà nghe lòng dâng trào
sự hổ thẹn, bỡi đã bao năm…
Hắn cười khà khà: “- Thằng cố nhân! Ngược
lại với yêu thương là gì?”. Còn gì hơn ghét. “- Không phải, Hơn bốn mươi năm
qua, em tao lúc nào cũng nhớ đến mầy. Em ghét mầy, đồng nghĩa với nhớ với
thương, đó là một dạng của tình yêu… Thế mà thằng cố nhân biền biệt!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét