Ông Ngạn dạy con : “Phàm việc gì
cũng phải suy trước, nghĩ sau. Không hành động trong khi nóng giận. Đếm lưỡi bảy
lần trước khi nói…”.
Mỗi sáng ông dậy sớm, học tánh người xưa. Ra sân ngước mặt nhìn trời,
trông những vì sao từ từ lặn muộn, cúi xuống đất để thấy mình đang đứng ở đâu.
Cả đời dạy học của ông, thấm nhuần biết bao lời vàng ngọc của thánh hiền. Một đời
thanh lương đạm bạc. Gia tài để lại cho con cháu, chỉ có tủ sách gần như mục
nát, theo thời gian.
Không có đứa con nào theo gương ông. Chúng bị cuốn vào dòng xoáy cuộc sống,
bon chen hối hả. Chưa bao giờ tiền tài, danh lợi lại hấp dẫn, nghiệt ngã như
bây giờ. Ngược chiều với cái thời của ông,
xa lắc.
“Phàm việc gì cũng có thịnh, suy của
nó…”. Cậu cả nghĩ thầm : Chưa thịnh sao suy ? Đời còn dài, ngút ngàn phía
trước. Dừng lại sẽ thụt lùi, chạy theo cái bóng người cũng mệt lử…
“Phàm
việc gì cũng có trước, có sau. Chỉ cần tấm lòng…”. Nhưng tấm lòng của ai ? Tấm lòng của ông Ngạn
khác cậu cả. Ông nghĩ tấm lòng của ông chân thành, phơi bày thiện ý. Nhưng cậu
cả không tán đồng : lỡ đổ ruột ra, người thương còn vun vào, may lại. Kẻ không
thương đem xào với nghệ.
Không lẽ ông Ngạn là “quýt Giang Nam”, cậu cả là “quýt
Giang Bắc”. Ngày xưa cùng một gốc mà ra. Nhưng nay mỗi thời mỗi khác. “Phàm việc gì….” Ông Ngạn lẩm bẩm, rồi tắc
tị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét