Tôi sắp đến đích, cuối nẻo đường đời. Đôi mắt đã mờ, nhưng
nhìn ngược vào tâm hồn, tôi sáng trưng, minh mẫn.
Không như các nhà bác học vĩ đại. Alfred Nobel phát minh thuốc nổ.
Mikhail Kalashnikov tạo ra khẩu súng AK. Cuối đời ân hận,vì chính bản thân mình
đã góp phần vào những cuộc chiến tranh. Can dự vào những cái chết vô tình và
phi nghĩa.
Tôi hối hận. Với các con tôi. Trong niềm đau thương và vô vọng, khi tuổi còn quá trẻ. Thoả
hiệp với đất trời, tôi không tuyệt vọng. Nhẫn nại tìm kế sinh nhai. Ngại va chạm,
nên chẳng muốn mất lòng người.
Con tôi bị
đánh oan nhiều lần. Mông con tôi hằn vết roi đỏ lựng khi bị hà hiếp, bỡi con
nhà hàng xóm. Tôi đập vỡ cây đàn lên đầu con tôi, vì con tôi thích hát. Người
ta hối hận đánh con, vì con không chịu mặc quần áo mới mua, không uống sữa…
nhưng tôi đánh con vì tôi.
Thời thơ ấu của
các con tôi không hồn nhiên. Tôi tập tánh đạo mạo, nghiêm khắc. Dạy con theo
sách thánh hiền. Tôi tách riêng tôi, một ngôi vị riêng biệt. Ngay chính trong
gia đình tôi. “Thiên thượng, địa hạ. Duy
ngã độc tôn”… là tôi.
Tôi không quan tâm
đến sinh hoạt của các con tôi. Tôi chưa hề hỏi con tôi thích gì? Đã có mẹ
chúng. Miền đông hiu hắt. Thảo cầm viên là rừng cao su bạt ngàn. Niềm vui của
các con tôi là lượm hạt cao su, nhặt nhánh cây khô làm chất đốt. Đu quay, cầu
tuột là trèo lên cây chôm chôm, cây mít… bẻ trái cho tôi. Đủ cân đủ ký, thồ đi
bán.
Biển xanh ngát
tràn bờ là hố bom giữa rừng cao su, mùa mưa. Con gái tôi suýt chết. Tôi không hối
hận vì con tôi bữa đói bữa no. Tôi hối hận vì tôi bất tài. Vì các con tôi không
có tuổi thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét