Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

THÁNH SỐNG CỦA TÔI

    Nói đến Thánh sống, người ta nghĩ đến Thánh Mahatma Gandhi - Ắn Độ. Với tôi: Thánh sống là cậu em vợ tôi.
     Cậu bị câm điếc do sốt bại liệt từ nhỏ. Nhân dịp tàu bệnh viện Helgoland của Đức, cập bến sông Hàn (1967), mọi người khuyên nên đưa cậu xuống tàu nhờ chữa trị. Nhưng vì quá yêu thương, mẹ vợ tôi sợ nguời ta mang cậu đi mất. Năm ấy cậu được bốn tuổi, chỉ biết nhìn trời và cười ngô nghê…
     Vậy mà cậu sống đến bây giờ. Cậu ở với gia đình tôi gần hai chục năm nay, từ ngày ông bà ngoại các cháu qua đời.
…..
Đời ông chỉ có vui
Với cà phê, thuốc lá
Ngày hai cử phiêu diêu
Quên cuộc đời chó má!



Ông thấu hiểu nhân tình
Kho tàng ông chỉ có:
Tốt - tốt và tốt thôi
Lòng bao dung quảng đại…

Ông điếc nhưng không mù
Mắt nhìn thay lời nói
Dấu chấm hỏi tròn vo
Bay lên trời thành gió

…….

     Bên cậu, tôi quên hết khổ đau lẫn u uẩn đời mình. Sự thánh thiện của cậu, dìu hồn tôi qua khỏi bến mê điêu ngoa, gian trá. Tôi đã biết vị tha và bao dung hơn trong cuộc sống.
     Tâm an lạc nơi cậu, đôi khi khiến lòng tôi xấu hổ, khi soi rọi lại chính mình. Mang tấm thân què quặt, nhưng cậu không làm phiền đến ai. Ngược lại, quan tâm đến người khác. Một cái nhíu mày, tâm thần bất an… Cậu nhìn và nhận biết, chia sẻ bằng sự an ủi vô ngôn, qua tia mắt đậm tình nơi cậu.


     Phật sống là cha mẹ tôi, đã không còn nữa. Cậu là Thánh sống bên tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...