Tôi lạc mất căn cước. Không chứng minh được
tôi là ai, mọi người không biết tôi. Tôi mất trong hộ khẩu, không có tôi dưới mắt
công quyền. Tôi ngẫn ngơ suốt ngày, lục tìm trong trí nhớ. Nhà thổ tôi không tiền,
đi máy bay tôi không đủ sức, lão già hom hem như tôi không ai hỏi đến. Vậy nó ở
đâu?
Lão Tam có kinh nghiệm tra tấn trong nghề
điều tra, gợi ý: Ông từ từ nhớ lại, lâu nay ông dùng nó vào việc gì, ở đâu, lúc
nào? Hay có lúc túng tiền cầm cố? Ông có mua đồ trả góp không? Theo phương pháp
này, tôi lần mò trong trí, lúc nhớ lúc quên. Mỗi tháng tôi có đi chùa, lúc vào
nhà sách đọc ké, thỉnh thoảng đi viếng tang ma, trà dư tửu hậu với bạn già. Đâu
cần dùng “nó”.
Con cháu thấy tôi thẩn thờ, lo tôi bị trầm
cảm, xúm nhau đi tìm. Xới tung chỗ tôi nằm. Không tìm ra căn cước, mà tìm ra tập
bản thảo, tôi cố dấu đi. Cái nghiệp văn chương ghê gớm lắm. Chỉ vì con chữ mà ở
tù chớ chẳng chơi. Đôi lúc tôi viết chỉ để giải toả ẩn ức tâm hồn. Nhưng nỗi niềm
tôi, biết đâu lại bay vù, đụng chạm đến ông Chúa, ông Phật. Hay lão Tam mà biết,
có khi suy diễn cho tôi là phản động không chừng.
Lấy gì để chứng minh tôi? Niềm khắc khoải
trong tôi như chim cuốc kêu sương, nhớ về cố quận. Ngày nào “nó” ở bên tôi, như
hình với bóng. Nay lạc mất rồi, lòng dạ nào không ngẫn không ngơ? Nếu tìm lại
được “nó”, tôi sẽ cố tình đến nơi công quyền lớn tiếng nghênh ngang hoặc vung
tay hò hét cho thiên hạ biết: Tôi là tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét