Trước
nhà tôi có vườn cây cảnh, đủ loại cây…
Cháu
Viết - quê Nam Định - tha phương, lập nghiệp trên mảnh đất này. Tôi chú ý vườn
ươm giống các loài hoa, cách làm đất , bón phân, che nắng, chăm sóc, nâng
niu…Ôi kỳ diệu những hạt nẩy mầm, vươn lên những chiếc lá non run rẩy trong gió
sớm. Tôi buồn lòng theo những cây con không may vội sớm héo tàn, do môi sinh
hay hạt giống tôi không biết, nhưng chắc chắn không do Viết.
Từ sáng
tinh mơ tôi đã nghe thấy tiếng rì rào trên lá, những giọt nước li ti trong veo
như màn sương bay sang hiên nhà tôi, dịu mát. Viết điều chỉnh vòi nước nặng
nhẹ, lên cao, xuống thấp như nghệ sĩ.
Saigon
cuối mùa mưa, sự thay đổi lực hấp dẫn từ mặt Trăng đã tạo nên
hiện tượng triều cường kèm theo mưa lớn, nước mênh mông, ngập dần những vườn
ươm sắp ra hoa. Nước cứ dâng, mưa không ngớt, nước cứ dâng và mưa…
Bên cạnh nhà tôi có
hố ga to. Viết kéo ống ì ạch. Chị tổ trưởng dân phố mặc áo mưa, xuất hiện cản
ngăn. Viết là dân ngụ cư, không nộp tiền làm cống. Mưa vẫn như thác đổ…Sau khi
làm thủ tục đầu tiên, Viết không than trời trách đất, Viết bơm nước ngày đêm,
lá hoa tơi tả. Tôi xót xa nhưng chẳng giúp được gì ! Chỉ nói vớt một câu : “Thiên tai địch hoạ” ! Sao cháu không tỏ bày ? Sực nhớ mình
cũng có mồm mà như câm.
Ôi ! Tôi thương nhà thơ Quang Dũng quá ! “Tây tiến đoàn quân không mọc tóc… rải rác
biên cương mồ viễn xứ…đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm”…đã làm khốn khổ cho
ông. Lại lan man.
Phải tập ngay
phương pháp thiền của BS Đỗ Hồng Ngọc. Để tập trung. “Thở ra biết tôi thở ra, thở vào biết tôi thở vào” không ảnh hưởng
tới cái thở của ai, té ra cuối cùng ông bác sĩ lắm tài, mát tay này trong cơn
thập tử nhất sinh, cũng chỉ nhờ chính mình.
Tôi lại liên tưởng đến tập san Quán Văn –
tôi tưởng tượng thế - cuộc đời cầm bút làm văn nghệ của các bậc đàn anh, sao mà
nhiêu khê hay “Sinh bất phùng thời”…?
Tôi thích tác phẩm
của ai đó, nhưng có khi tôi không thích “cá tính” tác giả. Nhưng anh Nguyên
Minh lại khác. Tôi chưa hề được diện kiến, nhưng…
“Sau 36 năm, giờ đây chúng tôi cùng một nhóm văn hữu sáng
tác trước năm 1975, mới có cơ hội xuất bản đặc san văn học nghệ thuật QUÁN VĂN.
Đặc san dự trù ra hằng tháng, số 1 phát hành
ngày 15/10/2012
Chưa phải là một tờ báo định kỳ, đây là một đặc san độc lập,
thuần túy văn học nghệ thuật với ý thức và trách nhiệm của những người cầm bút
không phân biệt tuổi tác và ranh giới địa lý. Các bạn có thể bắt gặp nhiều thế
hệ nhà văn trong một không gian rộng mở từ trong nước ra hải ngoại.
Là nhà văn chúng ta bình đẳng trước trang giấy.
QUÁN VĂN hy vọng nơi đây là mái ấm họp
mặt những người viết sáng tạo, thể nghiệm nhiều hình thức và nội dung văn
chương, góp phần xây dựng một nền văn học nghệ thụât Việt Nam trong viễn tượng,
một nền văn chương không biên giới trong một thế giới con người càng ngày càng
cần gần lại với nhau.”(1)
“…Toà soạn chỉ rộng chừng hơn 10 m2 nên về sau
được bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc gọi là cái chuồng cu…”…”…Nguyên Minh muốn giữ tính độc
lập nên cương quyết không nhận tài trợ của bất kỳ ai….Quán Văn là tờ báo mà năm
năm qua, chẳng những không trả nhuận bút cho tác giả mà tác giả còn phải mua
báo vì không có báo tặng”(Trương Văn Dân – Toà
soạn Quán Văn – QV số 41)
Nếu không có niềm
đam mê dữ dội, nếu không nhìn đời bằng đôi mắt trong veo. Thuỷ chung. Nếu không
thèm thuốc lào đến nỗi : “đã chôn điếu xuống
lại đào điếu lên”. Người đó không phải là Nguyên Minh.
“…Chiều hôm đó, nhà Út Lệ có thêm một giọng đàn ông ồ ề. Giọng
ồ ề đó cứ mỗi ngày một to dần, cho tới tuần sau thì trở thành cái loa làm náo
động hết cả xóm. Con nít rủ nhau quần tụ trước nhà Út Lệ để xem lão Ba Lò Heo
say rượu.
Lão xách dao rượt Út Lệ chạy quanh
giường, đe sẽ cắt cho kỳ được cái lưỡi của vợ, chỉ vì chị vừa hát ru con bằng
mấy câu này: “Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội, người
xa người tội lắm người ơi!…”.
Lão hét lên:
– Tao hỏi mầy, người xa người đây có
phải là mầy xa nó không? Tao là chồng mầy, tao ở sờ sờ trước mắt đây mà mầy dám
thở than thương tiếc thằng chồng cũ của mầy. Như vậy làm thân con đàn bà một dạ
hai lòng như mầy thì thử hỏi có đáng thẻo cái lưỡi mầy đi, có đáng xả nát cái
thân mầy ra không chớ?
Những tiếng sau cùng lão rít lên cùng
một lúc với tiếng dao cheng chẻng chém xuống thanh giường. Lão la, lão hét thêm
một hồi nữa rồi nằm vật xuống nền đất, ngáy khò khò.”(2)
Tôi nghĩ Quán Văn ra đời cũng tái sinh
tôi. Tôi được đọc những tác giả mình yêu kính, trong niềm hân hoan, cảm thụ và
chia sẻ. Đến Quán văn số 20 đã lung linh những “sắc màu”, những phụ bản, những trang văn, thơ đã kèm theo dung nhan
tác giả, dù màu chưa tới.
Rồi cũng hết mùa
mưa. Cây con trong vườn ươm của Viết đã cứng cáp hơn, hoa đã ra nụ, sẽ ra hoa rạng
ngời sắc màu trong nắng ban mai…
“…Lịch sử rồi cũng qua
Trong buổi tiệc sum họp tại nhà từ đường. Lũ cháu nội của
anh họ tôi nói thẳng thừng với chúng tôi :
-
Thế hệ chiến tranh đã
qua. Hận thù là của chế độ đó. Còn bây giờ, thời bình là của chúng con. Biết
yêu thương. Và, tha thứ
Tôi lặng lẽ bước ra vườn
ngắt vội một nhánh hoa dại cắm lên bàn thờ tổ tiên.”
(Nguyên Minh – Nhà mình có hoa)
(2) (Chinh
Ba – Bài thơ trên xương cụt)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét