Mấy chục năm tha
hương. Mỗi năm hai lần giỗ, anh em chia nhau. Mười năm giỗ mẹ, cha còn.
Nhưng đất khách quê
người, quạnh hiu, vắng thân yêu cật ruột.
Năm nay em rủ anh về
quê. Giỗ cha tại nhà từ đường. Nền đất cũ, một thời ấu thơ, tung tăng chạy
nhảy. Nhìn về hướng làng Bất Nhị, bàu súng hoa nở viền tím rung rinh trong nắng
sớm. Mây trắng giăng ngang đỉnh núi, êm ái trải dài như dáng mẹ nằm, xỏa tóc
bao năm.
Vết sẹo trên trán em, cánh tay cán vá của anh, nghịch ngợm trèo lên cây đa tìm bắt chim non mà ra. Cây mít cỗi, hàng cau quá già lặng im, nhưng hàm chứa bao nỗi lòng ly tán.
Vết sẹo trên trán em, cánh tay cán vá của anh, nghịch ngợm trèo lên cây đa tìm bắt chim non mà ra. Cây mít cỗi, hàng cau quá già lặng im, nhưng hàm chứa bao nỗi lòng ly tán.
Tất cả
anh chị em, một đời lam lũ. Tất bật, dậy từ chưa sáng. Tiếng gà bị túm cổ bất
thần, ré lên hoảng hốt. Bếp lữa bừng lên, những chiếc bóng chập chờn tíu tít.
Giỗ bác, giỗ chú, giỗ cậu. Mấy khi có dịp được dâng nén hương lòng. Ai cũng hân
hoan, anh ngồi nhìn, nước mắt rưng rưng.
Chị Năm,
nay gù lưng hơn năm trước, quét dọn trong ngoài. Các bàn thờ đã sạch sẽ tinh
tươm. Những lọ hoa phượng vàng, anh Ngộ đã chuẩn bị từ hôm trước.
Anh và
em như khách. Không ai cho anh đụng tay bất cứ việc gì, ngoại trừ thắp hương
đảnh lễ. Lễ cầu siêu từ sớm, tiếng chuông mõ vọng kinh âm vang.
Nhà mình
còn ba cô, một chú. Ai cũng trên chín mươi. Hom hem. Gần nhau chỉ gần cây số,
vậy mà mười mấy năm, anh chị em không gặp nhau. Anh định thuê người võng, mời
đến từ đường, cô chú gặp và nhìn nhau. Nhưng không ai bằng lòng. Đường làng nhỏ
hẹp quanh co, ngại bước chân người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét