Xa xa đối diện nhà tôi, có căn hộ cao nhất xóm. Vườn cây che khuất, chỉ
thấy được ánh đèn như sao mai, trên mái vòm, lúc bình minh chưa lên. Phương
đông ửng hồng, cũng là lúc ánh đèn mờ dần trong sương sớm. Những đám mây bay
qua rõ nét, trên nền trời xanh thẳm, chớp mắt biến dạng.
Trước mắt tôi là màn hình cực đại. Áng mây hình con ngựa ô đang tung vó,
bỗng chốc nhạt nhoà. Mang theo cả ký ức xa xôi, mới chợt hiện về, đã bay theo
gió.
Tôi gặp em cưỡi ngựa trên đồi, chiếc khăn piêu ngan ngát hương, đẹp tinh
khôi như hoa ban rừng Tây Bắc. Chàng Khum chết hoá thành tôi, lang thang đi tìm
nàng Ban (*), hoa ban nở trắng núi rừng.
Em đưa tôi về mường, nhà sàn bề
thế của dòng họ Xa danh giá một thời, em chưa “tằng cẩu”(búi tóc). Em “khắp”(ngâm,
đọc thơ) và múa say mê, lòng tôi ngẫn ngơ :
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
(Tây tiến - Quang
Dũng)
Phảng phất đâu đây mùi hương hoa cỏ dại, từ
những cánh rừng xanh bạt ngàn. Những ngôi nhà sàn thấp thoáng ven bờ suối, hoa
ngũ sắc bay bay trong gió. Em mời “láu xá”(rượu cần), chưa nhắp lòng tôi đã
say men.
(*)
Ngày xưa, vùng Tây Bắc
có cô gái tên Ban, xinh đẹp, nết na và có giọng hát mê đắm lòng người. Nhiều
trai mường ngấp nghé nhưng trái tim nàng đã trao cho chàng Khum. Cha Ban chê
Khum nghèo nên đã gả cô cho con trai tạo mường. Nàng Ban chạy tìm người yêu cầu
cứu. Nhưng chàng Khum đi xa. Tuyệt vọng, nàng Ban buộc chiếc khăn piêu của mình
vào cầu thang nhà Khum rồi vượt núi đèo tìm chàng. Kiệt sức, nàng gục chết. Nơi
đó mọc lên một loài cây ra hoa trắng muốt vào mùa xuân. Dân Mường gọi là hoa
ban và xem đó là loài hoa tượng trưng cho tình yêu chung thuỷ. Chàng Khum trở về không thấy nàng, bèn đi tìm. Cuối
cùng, chàng cũng chết, hoá thành con chim sống lẻ loi. Cứ đến mùa xuân, khi hoa
ban nở, chim lại cất tiếng gọi bạn tình da diết…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét